Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 808: Chống lưng

“Xảy ra chuyện gì thế? Không phải xin nghỉ ở bên đối tượng sao? Sao nhanh như vậy đã trở về, còn mặt ủ mày ê, có phải không mang theo đủ tiền hay không, tôi vẫn còn này.” Lưu Học Kim nói xong thì móc tiền ra nhét vào trong tay Hứa Đạt Nhạc.
Đối với Lưu Học Kim mà nói, chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không tính là chuyện lớn gì.
Hứa Đạt Nhạc vừa thấy tiền trong tay, vội vàng trả lại: “Không phải chuyện tiền bạc, là chuyện của Quách Phương.”
“Cô ta sao?” Vừa nghe thấy thế, lông mày của Lưu Học Kim nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi.
Nói thẳng ra lúc đầu Lưu Học Kim còn có ấn tượng khá tốt đối với Quách Phương, nhưng mà sau này tiếp xúc mấy lần, anh ta không thích cô ta chút nào.
Luôn cảm thấy cô ta không phóng khoáng, trong ánh mắt khôn khéo còn kèm theo tính kế.
Đặc biệt là thái độ đối với đoàn trưởng Hoắc và chị dâu, càng thêm khiến anh ta phản cảm.
Chẳng qua vì e ngại là đối tượng của anh em tốt, cho nên anh ta mới luôn không nói gì.
Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim vốn là anh em tốt, bình thường có chuyện gì cũng không giấu giếm nhau, chỉ thấy Hứa Đạt Nhạc nhìn bốn phía một lát, phát hiện không có ai tới đây thì nói chuyện anh ta thấy ở dưới lầu nhà khách ra.
Lúc này tâm trạng của Lưu Học Kim giống như ăn phân, anh ta nhìn Hứa Đạt Nhạc trước mặt với vẻ đồng tình:
“Người anh em à, anh đúng là thảm.”
Thảm đến mức anh ta không biết nên an ủi Hứa Đạt Nhạc thế nào, tiền tiêu không ít đối tượng còn chạy, quan trọng là khổ không thể nói.
Dù sao quan lớn hơn một bậc đè chết người, tâm nhãn của Lưu Vệ Quốc nhỏ, tính cách thích ghi thù, cả quân khu không tìm được người thứ hai giống như anh ta.
“Anh nói xem tôi nên làm sao bây giờ? Không thể trơ mắt nhìn cô ta tiến vào ổ sói được đúng không.” Hứa Đạt Nhạc lộ ra nụ cười khổ.
Lưu Học Kim nghe anh ta nói như vậy, thì nhìn Hứa Đạt Nhạc như nhìn người có bệnh:
“Anh còn định làm thánh mẫu đến cùng à, cô ta đã vứt bỏ anh, anh còn nghĩ tới cô ta làm gì. Hứa Đạt Nhạc, trong đầu anh chứa phân sao?”
Hứa Đạt Nhạc nói: “Tôi chỉ cảm thấy cô ta ngàn dặm xa xôi tới đây tìm tôi, xảy ra loại chuyện này trong lòng tôi có chút áy náy.”
Lưu Học Kim híp mắt nhìn người anh em ngu ngốc trước mắt:
“Áy náy cái rắm, người phụ nữ kia đã đối xử với anh như vậy, không biết anh ngu ngốc còn lưu luyến gì. Anh nói thật với anh đây đi, có phải anh thích cô ta hay không? Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“Tôi không thích, thậm chí khi cô ta mới tới, tôi còn bảo cô ta trở về. Nhưng mà mỗi lần tôi nói như vậy, cô ta sẽ đòi tự tử, cho nên tôi…”
Lưu Học Kim cắt ngang lời anh ta: “Cho nên anh mềm lòng?”
Hứa Đạt Nhạc không hề nghĩ ngợi gật đầu: “Ừm, không thể trơ mắt nhìn cô ta tự tử được đúng không.”
Lưu Học Kim nghe thấy những lời này, hít sâu một hơi, ngay sau đó trong lòng không ngừng khuyên nhủ mình đừng tức giận, nhưng mà khi anh ta mở miệng thì không dừng được, lập tức bùng nổ:
“Hứa Đạt Nhạc, anh tham gia quân ngũ đã bao nhiêu năm, vậy mà chút diễn trò như thế cũng không nhìn ra.
Loại phụ nữ ái mộ hư vinh như cô ta còn lâu mới nỡ tự tử, cô ta chỉ hù dọa anh thôi, chỉ có người ngốc như anh mới bị mắc mưu.”
“Không thể nào…” Hứa Đạt Nhạc lẩm bẩm nói.
“Sao lại không.” Khóe miệng Lưu Học Kim nhếch lên nụ cười mỉa.
Trước khi anh ta tham gia quân ngũ, mẹ kế trong nhà thích sử dụng chiêu này nhất, nhưng mà người cha của anh ta bị người phụ nữ kia mê hoặc lại bị lừa.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Móa nó, người phụ nữ kia mượn anh bao nhiêu tiền?”
“40 tệ.”
“Nhiều tiền như vậy không thể tiện nghi cô ta, đi, đòi tiền đi.” Lưu Học Kim nói xong thì kéo cánh tay Hứa Đạt Nhạc đến nhà khách tìm Quách Phương đòi tiền.
Trên đường đi hai người gặp Hoắc Cảnh Xuyên, Hứa Đạt Nhạc vốn định gạt chuyện này, dù sao hơi mất mặt, nhưng Lưu Học Kim nhanh miệng nói.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy những lời này, như suy tư nhìn Hứa Đạt Nhạc: “Nhân phẩm của cô gái kia có vấn đề, không đáng để cậu lưu luyến. Còn muốn làm gì thì làm, mọi chuyện đều đã có tôi.”
Ý ở ngoài lời của Hoắc Cảnh Xuyên chính là chống lưng cho Hứa Đạt Nhạc, rõ ràng là Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim đều nghe ra được.
Hứa Đạt Nhạc bị cảm động đôi mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Cảnh Xuyên: “Đoàn trưởng Hoắc…”
“Thu hồi nước mắt cho tôi, cậu chỉ cần nhớ kỹ chuyện cậu là binh sĩ của Hoắc Cảnh Xuyên tôi là được.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận