Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 143: Hai lạng đường đỏ

Vương Quế Anh vừa thấy sao dám nhận, nhanh chóng đẩy trở về.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không nhận, hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là Hoắc Đại Khánh mở miệng bảo vợ ông ấy nhận.
Ông ấy nhìn ra được hôm nay cô nhóc này có việc tới cầu mình, nếu hôm nay không nhận thứ này trong lòng cô cũng không an tâm, sau này tìm cơ hội trả lại là được.
Dù sao cuộc sống sau này còn dài.
Vương Quế Anh chỉ có thể cố mà nhận lấy, sau đó nhanh chóng đến phòng bếp rót cốc nước.
“Có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần chú giúp được, chú chắc chắn sẽ giúp.” Hoắc Đại Khánh vui tươi hớn hở nói, cô bé này an phận không gây chuyện nhìn còn có thể làm người.
Ánh mắt ông ấy luôn rất chuẩn.
“Chính là khu thanh niên trí thức có quá nhiều người, không tiện ở lại, cháu nghĩ dọn ra ngoài ở là tốt nhất.” Lục Hướng Noãn nói ra ý đồ mình đến.
Hoắc Đại Khánh vừa nghe cô nói như vậy thì không hút thuốc lá trên tay, trên mặt lộ vẻ khó xử nói:
“Nhưng mà hiện giờ trong đại đội không có phòng thừa, nhà ai cũng ở kín, chuyện này…”
Chuyện cô cầu mình, thực sự khiến ông ấy khó xử.
“Chuyện này thì cháu biết, cho nên cháu nghĩ có thể phân cho cháu một mảnh đất ở đại đội hay không, dù sao sau này cháu sẽ cắm rễ ở đây, có nhà mình làm việc cũng tiện hơn chút.”
Nghe Lục Hướng Noãn nói muốn xây nhà, Hoắc Đại Khánh kinh hãi, dù sao việc xây nhà tốn không ít tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng thấy qua sóng to gió lớn, ông ấy nhanh chóng khôi phục như bình thường.
“Cũng được, nhưng mà chú phải hỏi ý kiến của những người khác trong đại đội, dù sao xây nhà cho cháu còn cần đại đội phê đất nền, chỉ mình chú thì không làm chủ được.”
Kết quả Vương Quế Anh ở bên cạnh nghe lão già nhà mình dông dài như thế, thì tức giận nói:
“Chỉ là chuyện mảnh đất nền, tự ông làm chủ là được, đâu cần tìm người trong đội thương lượng.”
“Cái bà già này, bà thì biết cái gì, đó là tài sản trong đội, không phải là của mình. Nếu là của mình, tôi đã lập tức đồng ý.” Hoắc Đại Khánh nghe vợ mình nói như thế, thì tức giận nói.
Ông ấy không chấp nhặt với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ lớn tuổi.
Lục Hướng Noãn vừa nghe bọn họ nói như vậy, thì cảm thấy phòng của cô có hi vọng, sau đó nhanh chóng giúp đỡ khuyên Vương Quế Anh:
“Thím, không sao đâu ạ, dù sao chuyện xây nhà không vội được, hôm nay cháu tới chỉ là tới hỏi mà thôi.”
“Ông nhìn cô nhóc người ta xem, lại nhìn ông xem, lười nói chuyện với ông.” Sau khi nói xong Vương Quế Anh quay đầu sang một bên, không để ý tới ông ấy.
Cuối cùng vẫn là Lục Hướng Noãn ra sân, còn chưa nói được hai câu đã dỗ Vương Quế Anh mặt mày hớn hở.
Mà Hoắc Đại Khánh thấy vợ mình không giận nữa, mới dám nói chuyện:
“Cô bé, cháu muốn xây nhà bao nhiêu? Cháu nói rõ với chú, trong lòng chú cũng sẽ có tính toán trước, tham mưu cho cháu.”
“Đúng vậy, cháu nói với chú cháu đi, chuyện xây nhà này ông ấy biết nhiều lắm.” Vương Quế Anh cũng nhanh chóng nói.
“Cháu không biết chuyện này lắm, dù sao cháu chỉ ở một mình, hơn nữa trong tay cũng không nhiều tiền lắm, làm thế nào rẻ là được ạ.”
Lục Hướng Noãn thật sự không hiểu, không phải là giả vờ, cô hoàn toàn mù tịt đối với chuyện này, đặc biệt là bên Đại Đông Bắc này còn có bàn giường đất.
Thực sự là khảo nghiệm đứa bé từ nhỏ đến lớn ở phương nam như cô.
“Cô nhóc đã nói như vậy, ông giúp cô bé đi. Một cô bé như thế, chạy tới vùng Đại Đông Bắc chúng ta cũng không dễ dàng gì.” Vương Quế Anh thấy ông già nhà mình không nói chuyện, thì dùng khuỷu tay thúc ông ấy một cái.
“Chuyện này còn cần bà nói ư, tôi chỉ đang nghĩ nên làm thế nào.” Hoắc Đại Khánh im lặng một lát, quay đầu nói: “Cháu tính toán bỏ bao nhiêu?”
“… Càng ít càng tốt, rẻ nhất là bao nhiêu chú cứ nói với cháu, cháu sẽ tính toán cẩn thận. Nếu không đủ mà nói, cháu còn phải đến nhà chú ở huyện thành lấy tiền.”
“Cô bé, cháu còn có chú ở đây ư?” Vương Quế Anh kinh ngạc.
“Có một người, người trong nhà nghĩ cháu tới đây vừa vặn có thể chiếu cố cháu.” Thực ra cô đâu có chú gì, đều là cô thuận miệng bịa ra.
Nếu không tiền xây nhà không dễ nói.
“Vậy thì tốt quá, nếu không một mình cháu ở bên này cũng quá gian nan.” Vương Quế Anh hơi cảm khái một câu xong, thì không nói nữa.
“Nếu cháu ở một mình, vậy đến lúc đó chúng ta làm nhỏ một chút, nhưng cho dù là nhỏ cũng phải 100 tệ. Nhưng mà cháu không cần cho tiền công, đều là các thành viên trong đại đội giúp đỡ, đến lúc đó một ngày cháu quản hai bữa là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận