Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 339: Tính toán sổ sách rõ ràng

Kế tiếp chính là nghênh đón thuyết giáo che trời lấp đất của Hoắc Đại Khánh.
Có thể là nói quá vội, nước bọt phun đầy ra, phun đầy mặt Hoắc Kiến Quốc cách ông ấy gần nhất.

Hoắc Kiến Quốc chấp nhận số mệnh dùng tay lau khô nước bọt trên mặt:
“Cha, được rồi, đừng nói nữa, lại nói sẽ thành sông mất. Cho cha cái này, nếu trong lòng cha vẫn con tức giận, vậy thì đánh đi, dù sao hiện giờ người đã tới.”
Hoắc Kiến Quốc cầm lấy cây gậy gỗ thô cỡ cổ tay anh ta ở sau cửa tới, đặt lên tay cha anh ta.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy rõ thứ trên tay xong, giống như cầm củ khoai lang phỏng tay, ném nó xuống đất với vẻ ghét bỏ:
“Cha cần thứ này làm gì, đi sang một bên.”
Hoắc Kiến Quốc cười nói:
“Đánh lão tam ạ, không phải lão tam hại cha tiểu ra quần ư? Không phải là con cho cha thứ này để cha hết giận sao, tránh cho nghẹn trong lòng không dễ chịu.”
Hoắc Đại Khánh tức giận nói: “Thằng bé là em trai con.”
Sau khi nói xong những lời này, ông ấy quay đầu đi không để ý tới anh ta, từ khi nào mà làm con trai học được trêu đùa cha như vậy.
Nhưng mà trong lòng vẫn có chút tức giận.
Nếu không phải tại tên nhóc thối này đang êm đẹp chạy đi, ông ấy thật sự không nhịn được, trên người còn có thương tích, ông ấy nằm yên không thể cử động chỉ có thể tiểu ra quần, vừa rồi còn bị vợ chê cười.
Nói ông ấy không bằng đứa bé ba tuổi, chuyện này xem như khiến mặt mũi của ông ấy mất sạch.
Mà Hoắc Kiến Quốc còn lén nở nụ cười, anh ta biết cha anh ta không nỡ mà, bình thường thương lão tam như bảo bối, chỉ chơi khua môi múa mép mà thôi.
Hoắc Cảnh Xuyên ném túi đồ trên tay cho Hoắc Đại Khánh nằm trên giường, sau đó đôi tay giao nhau, ôm trước ngực, dựa vào cửa không chút để ý nói:
“Cho cha.”
Vẻ mặt Hoắc Đại Khánh không vui, cau mày nói: “Tên nhóc thối này, lại lấy đồ gì ra lừa gạt…”
Chữ cha còn chưa nói xong, ông ấy đã thấy rõ mấy thứ trong túi, trực tiếp kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống.
Ống nghe bệnh, tăm bông, nước sát trùng, thuốc giảm đau…
Một đống đồ linh tinh, quả thực chính là hộp bách bảo cỡ nhỏ.
Sắc mặt Hoắc Đại Khánh lập tức thay đổi, lập tức cười tươi như chó săn, đâu còn nhớ rõ vừa rồi ông ấy còn tức giận với anh.
Có mấy thứ này trong tay, phòng y tế của đội bọn họ có thể vận hành, vừa rồi ông ấy còn đang rầu rĩ phải làm sao bây giờ.
Sợ phía trên ngộ nhận mình lừa gạt bọn họ, không phê chuẩn, dù sao nhiều năm như vậy trong đội bọn họ không có một bác sĩ nào.
Không nghĩ tới hiện giờ lão tam nhà mình đã có bản lĩnh, còn lớn như vậy, không rên một tiếng mang đồ về.
Hoắc Đại Khánh cười tủm tỉm nói: “Lão tam, buổi chiều con đi kiếm mấy thứ này sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên lạnh nhạt gật đầu, giống như trước mắt không phải cha anh, mà là một người xa lạ không quen biết.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh cũng không tức giận, tiếp tục mở miệng nói mấy lời dễ nghe như không cần tiền.
Hoắc Cảnh Xuyên e ngại ông ấy hơi ầm ĩ, trực tiếp cắt ngang lời ông ấy: “Đưa tiền.”
“Tiền gì?” Lần này đổi thành Hoắc Đại Khánh buồn bực.
Nhưng mà buồn bực thì buồn bực, ông ấy lại buộc chắc túi kia lần nữa, sợ bị người ta đoạt đồ của ông ấy, giống y như gà mẹ bảo vệ con, ôm chặt nó trước ngực.
“Tiền thứ này.” Hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên tính toán chi li mỗi một đồng của mình.
Anh muốn mình có khả năng cho cô cuộc sống tốt nhất, tuy hiện giờ còn chưa xem bát tự, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn quyết định chuẩn bị đầy đủ.
Anh sợ thật sự đợi đến ngày đó anh không có gì, khiến thanh niên trí thức kia đi theo mình chịu khổ, đây là chuyện anh không muốn nhìn thấy nhất.
Hơn nữa anh tính toán qua một thời gian nữa mua một tứ hợp viện ở Bắc Kinh, anh có dự cảm là kiểu thanh niên trí thức kia thích.
Nếu có cơ hội mà nói, anh muốn sủng cô như ngôi sao, cho cô mọi thứ mà mình có thể cho.
Vừa nghe thấy chữ mẫn cảm là tiền, Hoắc Đại Khánh lập tức tức giận.
Hiện giờ trong đội nghèo như thế, vậy mà lão tam còn “thiếu đạo đức” như vậy.
Cho nên ông ấy giống y như cô vợ nhỏ chịu ấm ức, mãnh liệt lên án lão tam nhà mình:
“Con còn nhắc tới tiền với người làm cha như cha ư? Lão tam, con đúng là không có lương tâm.”
Hoắc Cảnh Xuyên không dao động, trái lại vươn tay, im lặng không nói nhìn ông ấy biểu diễn.
Hoắc Kiến Quốc đứng bên cạnh một lúc lâu không nói lời nào lúc này không nhịn được nhảy ra, hiếm khi nói hai câu công bằng:
“Cha, cha nói như vậy sẽ thương tổn tim lão tam, cái gì mà không có lương tâm, nếu không có lương tâm người ta đã không đi kiếm thứ này giúp cha.”
Cha anh ta có đức hạnh như vậy, luôn lấy đồ trong nhà mình đi trợ cấp cho trong đội, thanh danh thì tốt, nhưng mà thanh danh tốt có thể làm cơm ăn sao?
Không thể.
Huống chi người khác không sống tốt, nhà bọn họ sống tốt ư?

Bạn cần đăng nhập để bình luận