Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 931: Đánh phụ nữ tính là bản lĩnh gì

Lục Hướng Noãn nhìn thấy Vương Ái Dân bị dọa đến run lẩy bẩy trong lòng Trình Hiểu Yến, nhưng vẫn ló đầu muốn nhìn mà không dám nhìn thì cười, sau đó đồng ý với Vương Chí Cường.
Khi cô xoay người chuẩn bị về nhà, Trương Huệ Trân nằm trên đất tỉnh lại.
Chẳng qua khi thấy con rắn trong tay Lục Hướng Noãn, sau khi hét lên một tiếng lại ngất xỉu lần nữa.
Lục Hướng Noãn không quản cô ta, xoay người về nhà.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên mặc kệ đám người, tung ta tung tăng đi theo sau Lục Hướng Noãn về nhà.
Mãi đến khi Lục Hướng Noãn rửa tay sạch sẽ xong, Hoắc Cảnh Xuyên mới đi cùng cô ra ngoài.
Lúc này Vương Chí Cường đã gọi Vương Dũng Quân chồng Trương Huệ Trân tới.
Vương Dũng Quân nhìn thấy vợ con nằm trên đất cảm thấy vô cùng đen đủi, đặc biệt là ánh mắt của người xung quanh đều nhìn về phía anh ta.
Gương mặt anh ta nóng rát đau đớn, khiến anh ta muốn tìm khe đất chui xuống.
Vì thế Vương Dũng Quân nhanh chóng khom lưng bế con trai đang kêu khóc, sau đó đá Trương Huệ Trân hai cái:
“Này, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ nữa, nhanh theo tôi trở về.”
Kết quả không có ai đáp.
Anh ta đúng là xui xẻo tám đời mới cưới người như vậy, trong lúc suy nghĩ, anh ta lại đá mạnh Trương Huệ Trân một cái.
Cú đá này đá thẳng vào bụng Trương Huệ Trân, Trương Huệ Trân khoan thai mở mắt ra.
Cô ta là bị đau tỉnh.
Vương Dũng Quân thấy cô ta tỉnh lại, miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Nhanh dậy đi, theo tôi về nhà.”
Vẻ mặt người xung quanh phức tạp nhìn Vương Dũng Quân, Trương Huệ Trân có sai hay không tạm thời không nói, chỉ riêng Vương Dũng Quân làm chồng lại có thái độ với vợ như vậy, đều khiến mọi người ở đây không dám khen tặng.
Khu đại viện bọn họ không có mấy người đàn ông đánh vợ.
Xem ra Trương Huệ Trân này không thiếu nếm mùi đau khổ dưới tay Vương Dũng Quân.
Đều là phụ nữ, mọi người ở đây đều bắt đầu đồng tình với Trương Huệ Trân.
Ngay cả mấy người từng có thù với Trương Huệ Trân, nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng có tư vị không phải.
“Chồng à, sao anh lại tới đây…” Trương Huệ Trân giãy giụa đứng dậy, nhưng mà bụng nhỏ bị đá đau, gương mặt cô ta trắng bệch không ít.
Vương Dũng Quân nhìn dáng vẻ xấu xí của cô ta, thì hết muốn ăn:
“Nếu không phải cô gây chuyện, tôi có thể tới đây sao? Mỗi ngày đều không làm việc gì đàng hoàng, chỉ biết làm mấy chuyện khiến tôi mất mặt.”
Xem ra thực sự nên nghe lời mẹ anh ta, đuổi cô ta về nông thôn sống.
Trải qua nhắc nhở của anh ta, Trương Huệ Trân mới nhớ tới mình còn chuyện chính chưa làm, cô ta vội vàng giải thích với Vương Dũng Quân:
“Chồng à, em không tới gây chuyện, em tới đây là cầu xin con nhóc chết tiệt Lục Hướng Noãn… Em Hướng Noãn chữa bệnh giúp em.”
Cũng may kịp thời phản ứng lại, nếu không miệng gào ra, đến lúc đó chồng Lục Hướng Noãn chắc chắn không tha cho mình.
Trương Huệ Trân run rẩy quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Cảnh Xuyên, trái tim cô ta run lên theo, trong lúc hoảng loạn nhanh chóng rời mắt.
Khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên nhếch lên nụ cười châm chọc, ngay sau đó mở miệng:
“Phó đoàn trưởng Vương, anh đừng vội đi, chúng ta tính toán việc vợ anh la lối khóc lóc ở trước cửa nhà tôi trước đã.”
Đương nhiên là anh nghe ra được vừa rồi Trương Huệ Trân mắng cái gì, vợ anh tốt như vậy, dám mắng vợ anh vậy phải trả giá lớn.
Còn Lục Hướng Noãn, cô nửa dựa vào cửa, cầm nắm hạt dưa mấy ngày trước Trương Cải Liên đưa cho cô cắn xem náo nhiệt.
Có đôi khi phải có đàn ông ra sân, nếu không thời gian dài không dùng, sẽ rỉ sắt.
Ít nhất thái độ của Hoắc Cảnh Xuyên hiện giờ khiến cô hài lòng, hi vọng anh không ngừng cố gắng, đợi tới buổi tối cô sẽ khen thưởng cho anh.
Khen thưởng này đương nhiên là chỉ phương diện trên giường.
Gương mặt Vương Dũng Quân âm trầm, anh ta không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên sẽ không nể mặt anh ta như vậy:
“Đoàn trưởng Hoắc, chuyện này chỉ là hiểu lầm, vừa rồi vợ tôi cũng đã nói rồi, cô ấy tới đây là nhờ em Hướng Noãn chữa bệnh.”
Lục Hướng Noãn nhổ hạt dưa trong miệng ra, dáng vẻ tức chết người không đền mạng nói:
“Chúng ta không thân, đừng gọi thân như vậy, tôi sợ người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm, nếu không chính là anh muốn chơi trò lưu manh.”
Cô thực sự ghét Trương Huệ Trân, nhưng mà cô càng ghét người đàn ông đánh phụ nữ, ví dụ người đàn ông mắt hít, miệng lạp xưởng, sắp bước vào hàng ngũ “trung niên” này.
Đánh phụ nữ tính là có bản lĩnh gì, thực sự có bản lĩnh thì lên núi bắt lợn rừng đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận