Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 962: Ngày thứ 13

Nói một cách đơn giản chính là Lục Hướng Noãn đặt nấm mốc thuần chủng tinh luyện ra ở cùng vi khuẩn khác, nếu nấm mốc thuần chủng có thể giết chết hay tiêu hóa vi khuẩn khác, vậy thì hạng mục nghiên cứu của cô tính là thành công một nửa.
Chẳng qua trời bên ngoài đen lại, Lục Hướng Noãn không ngăn được ngáp, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện đã là 9 rưỡi tối.
Dựa theo lúc trước vào giờ này cô đã ngủ, chẳng trách cô mệt như vậy, Lục Hướng Noãn thu dọn phòng thí nghiệm xong thì về nhà.
Tắm rửa ăn chút gì đó lấp đầy bụng xong, cô nằm lên giường.
Hôm nay đã là ngày thứ 13 Hoắc Cảnh Xuyên rời đi.
Lục Hướng Noãn có chút nhớ anh, Lục Hướng Noãn mệt mỏi ngủ mất.
Ngày hôm sau bên ngoài mới tờ mờ sáng, Lục Hướng Noãn đã tỉnh lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay cô phát hiện mời 5 rưỡi.
Lúc này không ngủ được nữa, Lục Hướng Noãn mặc quần áo, rửa mặt khiến mình thoạt nhìn hơi tỉnh táo chút, sau khi ăn no cô đến thẳng phòng thí nghiệm.
Có lẽ là dậy quá sớm, Lục Hướng Noãn cảm thấy hơi lạnh lẽo, cô không khỏi kéo chặt áo trên người.
Trên đường đến phòng thí nghiệm Lục Hướng Noãn gặp Vương Chí Cường, e ngại xung quanh chỉ có hai bọn họ, vì tránh những lời đồn linh tinh Lục Hướng Noãn chào hỏi xong thì vội rời đi.
Mà Vương Chí Cường nhìn bóng dáng Lục Hướng Noãn, nghĩ một lát vẫn câm miệng.
Đợi thêm một thời gian đi, nếu cuối tháng 10 lão Hoắc còn chưa trở về, vậy đến lúc đó anh ta sẽ giao thư lúc trước lão Hoắc nhờ mình giữ hộ cho Lục Hướng Noãn.
Anh ta vẫn không dám tin tưởng, cộng sự kiêm bạn tốt nhiều năm của anh ta đã không còn.
Ngay khi Lục Hướng Noãn vùi đầu làm thí nghiệm, cô nghe thấy tiếng đập cửa.
Lục Hướng Noãn vội buông thí nghiệm trên tay chạy đi mở cửa, người trước mắt là Hồ Ái Hương.
“… Chị dâu, sao chị…”
Lục Hướng Noãn còn chưa nói hết câu đã bị Hồ Ái Hương cắt ngang:
“Hướng Noãn, sản phụ lần trước em cứu tới đây cảm ơn em, hiện giờ đang đợi ở cửa nhà em, nhanh đi đi.”
Cô ấy không nói là có một đám người, trong tay mỗi người đều có đòn gánh, người biết thì là tới cảm ơn, người không biết còn tưởng là tới đây đánh nhau ấy chứ.
Ít nhất Hồ Ái Hương đi ra khỏi nhà thì bị cảnh tượng này dọa sợ.
Trường hợp lớn như vậy, người sống nhiều năm như cô ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Vậy chị đợi em một lát.” Lục Hướng Noãn nói xong thì xoay người về phòng, sắp xếp lại đồ trên bàn thí nghiệm, rồi dùng xà phòng rửa sạch sẽ tay trong ngoài, mới đi về nhà theo Hồ Ái Hương.
Khi Lục Hướng Noãn tới, Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường đều ở cửa lớn giúp tiếp đãi.
Còn đám người ở khu đại viện người nhà vây xem, đều bị Lưu Quốc Diệu chê ầm ĩ đuổi đi.
Hồng Hạnh nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi tới, nhanh chóng ôm Hổ Tử trong lòng đi tới trước mặt cô:
“Ân nhân.”
Lục Hướng Noãn nhìn cửa nhà cô có nhiều người vây quanh như vậy thì mím môi, gian nan nói:
“Tiến vào nhà rồi nói.”
Cô chỉ cứu một người, sao người của nửa đại đội lại tới như vậy, Lục Hướng Noãn thực sự hơi ngây ngốc.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, sân rộng rãi bị đám người ùa vào chen đầy.
Chẳng qua trong sân nhà Lục Hướng Noãn có nhiều thảo dược, các đội viên sợ làm đổ nên cả đám khiêng đòn gánh, không dám lộn xộn.
Trong nhà chỉ có mấy cái ghế dựa, đều được Lục Hướng Noãn dọn ra, chẳng qua không có ai ngồi, Lục Hướng Noãn cũng không miễn cưỡng.
“Ân nhân, nếu không có cô, có lẽ tôi và Hổ Tử đã mất mạng, đại ân đại đức của cô Hồng Hạnh tôi cả đời ghi tạc trong lòng.”
Sau khi Hồng Hạnh nói xong thì ôm Hổ Tử trong lòng quỳ xuống với Lục Hướng Noãn, dập đầu rầm rầm mấy cái với cô.
Lục Hướng Noãn sợ giảm thọ nhanh chóng kéo cô ấy dậy.
Hổ Tử trong lòng Hồng Hạnh giống như bị dọa sợ, gân cổ lên gào khóc, Hồng Hạnh tưởng đói bụng đang định vén áo lên cho đứa bé bú.
Kết quả khi Hổ Tử nhìn thấy Lục Hướng Noãn, lập tức nín khóc.
Chớp đôi mắt to ướt đẫm, còn lộ ra nụ cười ngọt ngào với Lục Hướng Noãn.
Hồ Ái Hương ở bên cạnh cảm thấy hiếm lạ: “Hướng Noãn, đứa nhỏ này đúng là có duyên phận với em, vừa thấy em là không khóc nữa.”
Đại đội trưởng của đại đội Thanh Sơn Vương Đại Đảm cũng tiến lên nói: “Mạng của đứa nhỏ này là đồng chí Lục cứu, có duyên phận rất lớn.”
Trái tim lạnh như băng của Lục Hướng Noãn cũng bị tươi cười này hòa tan, nhìn sinh mệnh mới trước mặt, cô không nhịn được nói:
“Tôi có thể ôm một lát không?”
“Có thể.” Hồng Hạnh còn ước gì ấy chứ, cô ấy nhanh chóng đẩy Hổ Tử trong lòng tới.
Lúc mới đầu ôm cơ thể Lục Hướng Noãn hơi cứng đờ, không dám cử động, nhưng mà chỉ một lát sau, cô đã thuần thục, mà Hổ Tử trong lòng cô cũng chẹp miệng ngủ mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận