Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 137: Đáng yêu xinh đẹp cũng vô dụng

Một câu, có thể nói là đắc tội người ở khu thanh niên trí thức, đặc biệt là Vương Ngọc Hương gọi cô ta tới ăn cơm cũng sắc mặt khó coi.
Càng khỏi phải nói, bữa cơm hôm nay là cô ta nấu.
Nhưng mà Dương Thiên Chân này còn không tự biết, còn mở miệng không ngừng lải nhải, thậm chí còn nói bánh bột ngô mà Vương Hiểu Linh đang ăn thành đồ ăn chó nhà cô ta cũng không ăn.
Hôm nay Vương Ngọc Hương làm bánh bột ngô là trộn lẫn ít cao lương với bột ngô, cho nên nhìn có vẻ đen thui, còn đặc biệt hoan nghênh bọn họ tới mới nấu như vậy, nếu là thường ngày thì sẽ nấu một nửa bột cao lương và nửa bột mì.
Vương Hiểu Linh thật sự không nhịn nổi nữa, trực tiếp nổi giận trước mặt mọi người, không chút lưu tình trách ngược lại:
“Nếu là như vậy cô xuống nông thôn làm gì, không ở lại ổ của cô hưởng phúc đi, chạy tới đây cùng chúng tôi ăn đồ ăn ngay cả chó nhà cô cũng không ăn, đại tiểu thư.”
Sau khi Vương Hiểu Linh nói xong, xung quanh yên tĩnh lại, người nào cũng không đứng ra nói giúp Dương Thiên Chân.
Thật sự là lần này cô ta hơi quá, hơn nữa Vương Hiểu Linh người ta không nói sai, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức vốn không phải hưởng phúc, nếu không có chuẩn bị chịu khổ chịu nhọc, vậy thì đừng xuống.
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn Vương Hiểu Linh với vẻ tán thưởng, sau đó nhai bánh bột ngô mà Dương Thiên Chân nói chó nhà cô ta cũng không ăn.
Tuy không thể ăn, nhưng lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ.
Dương Thiên Chân bị chọc tức, dùng tay chỉ Vương Hiểu Linh, run rẩy một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau cô ta mới mở miệng nói: “Dù sao tôi không ăn đồ ăn ngay cả chó cũng không ăn.”
“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút đi, nói nhiều lời linh tinh như vậy làm gì. Hơn nữa chúng tôi không phải cha mẹ cô, không cần thiết chiều cô.” Lục Hướng Noãn ăn hết miếng bánh bột ngô cuối cùng, thong thả ung dung nói.
Vốn dĩ bữa cơm này hơi khó ăn, Lục Hướng Noãn ăn đến dạ dày hơi đau, nhưng mà Dương Thiên Chân không có chút nhãn lực, ở bên cạnh cô nói chó không ăn, chó không ăn mãi, sao cô có thể vui vẻ được.
Cô ta thực sự chính là muốn đâm vào họng súng mà.
Thường ngày Lục Hướng Noãn không dễ dàng mở miệng trách mắng người ta, nhưng mà thật sự trách mắng thì cô có thể trách mắng người ta tới chết.
Vương Hiểu Linh nghe Lục Hướng Noãn nói, không nhịn được vỗ tay với cô.
Nhưng mà vỗ được nửa thì phát hiện không được, thấy mọi người đều nhìn mình, trong lúc nhất thời Vương Hiểu Linh cứng đờ người vội vàng cho tay xuống.
Nhưng mà đúng là hả giận, trách loại người như Dương Thiên Chân, thật sự nên để Lục Hướng Noãn nói.
Dương Thiên Chân vốn bị Lục Hướng Noãn trách nước mắt chảy ra, hành động này của Vương Hiểu Linh trực tiếp như lửa cháy đổ thêm dầu, cảm xúc dâng trào lên Dương Thiên Chân che mặt lại, khóc lóc chạy đi.
Tuy Vương Ngọc Hương tức giận với Dương Thiên Chân nhưng nghĩ tới cô gái này trời xa đất lạ, sợ xảy ra chuyện gì nên cô ta cũng chạy theo ra.
Mà thanh niên trí thức còn dư lại anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết nên nói gì cho phải.
“Có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Một lát sau Đàm Phượng Kiều nhìn bọn họ, yếu ớt nói, dù sao hôm nay ầm ĩ hơi khó coi.
“Sẽ không.” Lục Hướng Noãn nói chắc chắn xong thì rời đi, hơn nữa mọi người đã trưởng thành, không ai phải chịu trách nhiệm vì lời nói việc làm của cô ta.
Thanh niên trí thức nam khác đều rời đi, bữa cơm hôm nay khiến bọn họ hiểu rõ một đạo lý, đó chính là có thể cách Dương Thiên Chân xa bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.
Cho dù cô ta trông đáng yêu xinh đẹp cũng vô dụng.
Mà Vương Hiểu Linh thì ở lại phòng bếp giúp Đàm Phượng Kiều cùng thu dọn bát đũa.
Lục Hướng Noãn thì đi thẳng ra bên ngoài.
Nhưng mà sau khi rời khỏi đây cô cũng không nhàn rỗi, đi tới đại đội đi dạo, tính toán làm quen hoàn cảnh trước, thuận tiện nhìn xem có thể thuê nhà ở hay không.
Có thể là hiện giờ đang giờ ăn cơm, trên đường cơ bản không thấy được có người, nhưng mà có mấy đứa bé nghịch ngợm đang chơi trò chơi.
Lục Hướng Noãn tiến lên trước xem, phát hiện bọn họ đang chơi sắm vai gia đình.
Kết quả không đợi cô mở miệng nói chuyện, mấy đứa bé kia nhìn thấy cô xong thì nhanh chóng chạy mất không thấy bóng dáng.
Để lại Lục Hướng Noãn hỗn độn trong gió.


Bạn cần đăng nhập để bình luận