Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 631: Có phải đám chị dâu tới không

Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt, anh có thể nói, anh chỉ muốn trò chuyện với cô hay không.
Cuối cùng anh không nói câu nào đứng phía sau Lục Hướng Noãn.
Gói sủi cảo xong, Lưu Thúy và Lục Hướng Noãn lại gói hai cái sủi cảo to.
Hiện giờ chỉ đợi hai vợ chồng Vương Dược Phú tới, rồi cho sủi cảo vào nồi, nếu không cho vào sớm bọn họ còn chưa tới, sủi cảo sẽ không còn ngon nữa.
Sủi cảo này, phải chú trọng ăn lúc nóng hổi.
Đám Lục Hướng Noãn vây quanh lò than sưởi ấm, thường trò chuyện với nhau.
Chẳng qua mỗi lần đến lượt Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Quốc An, Vương Quốc An nói chuyện luôn có hàm nghĩa đối chọi gay gắt.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên phát hiện ra được, khi nói chuyện với ông ấy thì luôn nói theo ý ông ấy, cố gắng vuốt xuôi lông cho Vương Quốc An.
Bởi vì ở trong mắt của Hoắc Cảnh Xuyên, người mà cô gái nhỏ để ý cũng là người anh để ý.
Còn Vương Quốc An, đâu còn không nhìn ra tên nhóc thối này nhường mình, ông ấy vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả chân ông ấy bị người ta dẫm mạnh.
Ông ấy đau đến mức nhe răng trợn mắt, biểu cảm vô cùng đau đớn, nhưng e ngại Lục Hướng Noãn còn ngồi bên cạnh, Vương Quốc An không muốn mất mặt nên không dám kêu lên.
Vương Quốc An cúi đầu nhìn, phát hiện là chân vợ mình ông ấy tức tới mức muốn nổi giận.
Nhưng mà khi Vương Quốc An nhìn thoáng qua ánh mắt của Lưu Thúy, tức giận lập tức bị dụi tắt, giống như biến thành người câm không dám nói một câu.
“Có phải đám chị dâu tới không ạ?” Đột nhiên Lục Hướng Noãn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
“Hình như thế.” Lưu Thúy nhìn qua cửa sổ loáng thoáng thấy được bóng hai người, vì thế mấy người nhanh chóng đi ra đón Vương Dược Phú và Lý Tiểu Uyển.
Lý Tiểu Uyển rất giỏi ăn nói, vừa thấy Lục Hướng Noãn thì lập tức nắm lấy tay cô, giọng điệu thân mật nói:
“Em gái, trong khoảng thời gian này không gặp em, chị rất nhớ em.”
Lý Tiểu Uyển vừa mới dứt lời, thì thấy được người đàn ông đứng phía sau Lục Hướng Noãn.
Lập tức nhìn đến ngây người, nhưng mấy giây sau thì hoàn hồn, ánh mắt nghi ngờ nhìn mẹ chồng.
“Đây là bạn của em gái con, Hoắc Cảnh Xuyên.” Lưu Thúy nhanh chóng giải thích với Lý Tiểu Uyển.
“Ồ, đồng chí Hoắc, chào anh chào anh.” Lý Tiểu Uyển nhanh chóng chào hỏi.
“Chào chị dâu.” Hoắc Cảnh Xuyên đáp lễ.
Anh vừa nói như vậy khiến Lý Tiểu Uyển hơi ngây ngốc, người này còn lớn tuổi hơn cô ấy, gọi cô ấy là chị dâu không phải bối phận kém hơn sao.
Nhưng rất rõ ràng, Lý Tiểu Uyển cũng biết hiện giờ không phải lúc rối rắm chuyện này, cô ấy rụt cổ nhanh chóng kéo tay Lục Hướng Noãn vào nhà.
Trời rét như vậy, nếu không phải mẹ chồng bảo cha chồng đến nhà gọi, Lý Tiểu Uyển không muốn ra cửa.

Chỉ có mấy bước không xa lắm, đã đông lạnh Lý Tiểu Uyển lạnh kêu oa oa.
Tuy cô ấy mặc dày cũng vô dụng, hoàn toàn không có chút hơi nóng nào.
Mãi đến khi vào phòng, Lý Tiểu Uyển mới cảm thấy trên người dễ chịu hơn chút.
Lục Hướng Noãn thấy cô ấy lạnh như vậy, nhanh chóng đến phòng bếp cầm cốc nước, rót nước sôi bưng tới.
Lý Tiểu Uyển nhận lấy, đôi tay ôm lấy cốc mới cảm thấy mình sống lại: “Vẫn là em gái đối xử tốt với chị.”
Lưu Thúy ở bên cạnh giả vờ tức giận nói: “Vậy thì là mẹ chồng như mẹ không tốt rồi.”
Lý Tiểu Uyển đâu có khả năng không nhìn ra mẹ chồng đang giả vờ, vì thế cô ấy lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay của bà ấy làm nũng:
“Mẹ chồng đối xử với con cũng tốt, tốt giống y như mẹ ruột.”
“Lẻo mép.” Khi Lưu Thúy nói chuyện, ý cười trên mặt sâu hơn.
“Đâu có, mẹ chồng đối xử với con tốt nhất, ngay cả mẹ con cũng thường xuyên lải nhải bên tai con nói con là đời trước tích phức, mới gặp được nhà chồng tốt như vậy.
Nếu gả cho mấy đồng nghiệp của con, có lẽ con sẽ bị tức chết mất.”
“Được rồi được rồi, con ở đây nói chuyện với em gái con đi, mẹ đến phòng bếp nấu sủi cảo.” Lưu Thúy nói xong thì đứng dậy rời đi.
Còn lời nói của Lý Tiểu Uyển thì bà ấy tán thành, mẹ chồng nàng dâu ấy mà, ba mươi năm trước chọn mẹ chồng, ba mươi năm sau chọn con dâu.
Đợi không nhìn thấy Lưu Thúy xong, Lý Tiểu Uyển mới đánh bạo dùng ngón tay chỉ Hoắc Cảnh Xuyên đang nói chuyện với chồng mình hỏi:
“Em gái, người đàn ông kia là gì của em?”
Lục Hướng Noãn thản nhiên nói: “Đối tượng của em.”
Phụt…
Vương Dược Phú mới uống ngụm nước xong còn chưa kịp nuốt vào bụng, tất cả đều phun ra, đôi mắt trợn to nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, lại nhìn Lục Hướng Noãn một lát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận