Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 693: Tới tìm Vương Giải Phóng

Bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên cần gấp, cho nên mỗi bức sẽ đắt gấp đôi bình thường.
Nhưng mà số tiền này Hoắc Cảnh Xuyên vui vẻ trả, ba bức ảnh, tốn của anh tổng cộng ba tệ.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên trả tiền xong định đi, Từ Thụ Quốc gọi hai bọn họ lại.
Chỉ thấy Từ Thụ Quốc bàn bạc với Hoắc Cảnh Xuyên còn có Lục Hướng Noãn:
“Có thể để tôi làm thêm một bức để trong tủ được không? Không cần tiền, hơn nữa phí làm nhanh của hai người tôi cũng sẽ trả lại cho hai người.”
Thật sự là hai người này quá đẹp, Từ Thụ Quốc muốn treo ảnh của hai bọn họ trong tủ.
Dù sao cả đời này, có thể chụp được đôi trai tài gái sắc như vậy không được mấy lần.
Đợi ông ấy già rồi, còn có thể khoác lác trước mặt đám bạn già.
Nhưng mà bị Hoắc Cảnh Xuyên gọn gàng dứt khoát từ chối, anh không muốn vô duyên vô cớ có thêm một người cạnh tranh, đặc biệt là anh sắp về bộ đội.
Tâm nhãn của Hoắc Cảnh Xuyên rất nhỏ.
Huống hồ anh không thiếu một hai tệ đó.
Mà Lục Hướng Noãn chỉ đơn thuần không muốn ảnh chụp của mình bị người ta treo trên tường, để người ta xoi mói.
Từ Thụ Quốc nghe bọn họ từ chối, tuy vô cùng thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu.
Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn rời đi, ông ấy bắt đầu làm việc.
“Em giận anh sao?” Vừa rời khỏi tiệm chụp ảnh, Hoắc Cảnh Xuyên cẩn thận hỏi Lục Hướng Noãn.
“Vì sao phải giận anh?”
“Vừa rồi anh từ chối thợ chụp ảnh.”
“Từ chối thì từ chối thôi, nếu anh không từ chối, em cũng sẽ từ chối.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe Lục Hướng Noãn nói xong, mới cười như trút được gánh nặng.
Lục Hướng Noãn phát hiện động tác nhỏ của anh xong, mí mắt cong cong nói: “Kẻ ngốc.”
Kẻ ngốc thì kẻ ngốc, kẻ ngốc của cô, Hoắc Cảnh Xuyên không cãi lại cô, trái lại dẫn cô đi tìm Vương Giải Phóng.
Anh sắp phải đi, nhưng hiện giờ Lục Hướng Noãn phải đợi báo cáo kết hôn phê duyệt xong mới có thể tùy quân.
Trong khoảng thời gian anh không ở đây, thân phận của cô gái nhỏ còn rất đặc biệt, cho nên Hoắc Cảnh Xuyên phải làm phiền Vương Giải Phóng chăm sóc cô giúp anh.
Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn tới đúng là không trùng hợp, bởi vì Tôn Mỹ Linh trực tiếp dẫn đối tượng xem mắt của Vương Giải Phóng tới đây.
Nguyên nhân là Vương Giải Phóng ném những lời mẹ đại nhân của anh ta nói hôm qua ra sau đầu, mà Tôn Mỹ Linh sốt ruột ôm cháu trực tiếp giết tới đây.
Lúc này Vương Giải Phóng nhìn thấy mẹ anh ta và đối tượng xem mắt của anh ta, thực sự khổ không biết nói gì.
Mà ngoài cửa văn phòng của Vương Giải Phóng đã chen chúc đầy cấp dưới nghe lén.
“Bọn họ là?” Lục Hướng Noãn nhướng mày nói.
Hoắc Cảnh Xuyên lắc đầu, bày tỏ anh không biết.
Nhưng thật ra Vương Hán Hưng đứng ngoài cùng nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau, thì quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Lục Hướng Noãn, anh ta nhanh chóng vươn cánh tay kéo áo Vương Dược Phú đang hóng ngay đầu:
“Vương Dược Phú, đừng xem nữa, em gái anh tới.”
Sở dĩ Vương Hán Hưng biết Lục Hướng Noãn, một là cô trông quá xinh đẹp, hai là lần trước xuống nông thôn đến chỗ đại đội Hồng Kỳ báo án, anh ta có đi cùng.
Mà Lục Hướng Noãn vừa vặn là đương sự của vụ án đó.
Mà lúc này Vương Dược Phú đang ăn dưa hăng say, đương nhiên không rảnh để ý tới anh ta:
“Vương Hán Hưng, anh đừng quậy.”
Nói xong, lỗ tai của Vương Dược Phú lại dán sát vào cửa.
Nhưng mà những người khác quay đầu lại xem, thật sự là em gái của Vương Dược Phú.
“Thật sự là em gái anh tới thăm anh kìa.” Dương Hiểu Đông có quan hệ tốt với anh ta dán sát bên tai anh ta nói.
“Em gái tôi đang ở nông thôn mà, sao lúc này…”
Vương Dược Phú liên tục bị cắt ngang không kiên nhẫn quay đầu trở về, kết quả thật sự thấy được em gái mình, anh ta nhanh chóng nuốt những lời chưa nói ra xuống.
“Em gái, sao em lại tới đây, mau vào phòng, mau vào phòng đi.” Vương Dược Phú nhanh chóng thay đổi sắc mặt cười vô cùng hiền từ.
“Anh, em tới huyện thành có chút việc.” Đối với người làm anh là Vương Dược Phú này, Lục Hướng Noãn thực sự rất thích.
Vốn là cô có dự mưu nhận kết nghĩa, không nghĩ tới lại thu nhận được tình cảm.
Lục Hướng Noãn thật sự thích cả nhà Vương gia.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng học theo Lục Hướng Noãn gọi Vương Dược Phú một tiếng anh.
Vương Dược Phú bị tiếng anh đột ngột này làm cho không biết nên làm gì, mặt đỏ bừng lên:
“Chào… Chào anh.”
Lục Hướng Noãn không nhìn nổi, nói với Hoắc Cảnh Xuyên: “Anh đừng dọa anh ấy.”
Hoắc Cảnh Xuyên bày tỏ vô tội đối với chuyện này, rõ ràng là anh chưa làm gì, có được không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận