Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 65: Thịt kho tàu

Nhưng mà không sao, trong không gian của cô nhiều lương thực như thế, ăn mấy đời cũng không hết.
Trong lúc suy nghĩ, Lục Hướng Noãn đã đi giày xong ra ngoài.
Kết quả sau khi ra ngoài thì phát hiện bọn họ đang ăn, Lục Hướng Noãn nhướng mày, đi tới nhìn thịt kho tàu trên bàn cơm trước, miệng không ngừng phân bố nước bọt.
Cô thề không phải cô thèm, là trong bụng này thiếu thịt, hình như ở trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ được ăn thịt mấy lần.
Mà Vương Phượng Kiều nhìn thấy Lục Hướng Noãn không nhịn được bảo vệ thịt trên bàn, vừa rồi không gọi cô là không muốn cho cô ăn.
Không nghĩ tới cô tỉnh nhanh như vậy, ông trời đúng là không có mắt, nhưng mà bây giờ bà ta chỉ có thể thúc giục con trai nhanh ăn đi.
“Không phải là tôi đã nói với các người, ăn cơm nhớ gọi tôi ư? Sao không nhớ lâu như vậy?” Lục Hướng Noãn “đau đầu” nhìn mấy người không biết sống chết trên bàn.
“Hướng Noãn, không phải là vừa mới ăn sao, còn chưa kịp gọi con.” Lúc này Lục Quốc Khánh chửi má nó trong lòng.
“Vậy sao, đĩa thịt kia đã sắp hết nửa, ông nói các ông mới ăn, đúng là nói chuyện không chuẩn bị bản thảo.” Lục Hướng Noãn không e dè vạch mặt tại chỗ.
Gương mặt Lục Quốc Khánh đỏ bừng lên, hoảng loạn vội vàng bảo Lục Hướng Noãn ngồi xuống.
“Cơm của tôi đâu? Không có cơm cho tôi ăn à?” Lục Hướng Noãn nhìn trên bàn chỉ có mấy bộ bát đũa, không thấy được bát mình thì bắt đầu nổi nóng.
“Ai cho cô ăn trên bàn, cút xuống.” Lục Hồng Tinh ăn uống thỏa thích thịt trong bát, còn không quên mắng.
“Ai bảo mày không biết lớn nhỏ nói chuyện với tao như vậy, đồ không có giáo dưỡng.”
Đây là lần đầu tiên Lục Hướng Noãn thấy em trai rẻ tiền của nguyên chủ, đúng là danh bất hư truyền, tai to mặt lớn, còn di truyền làn da đen của lpk, khóe miệng bóng nhẫy khiến người ta buồn nôn.
“Cô là cái thá gì.” Lục Hồng Tinh bị sủng hư, từ nhỏ tới lớn đều là muốn gì được nấy, xuôi gió xuôi nước mười năm, đây là lần đầu tiên nghe người ta mắng cậu ta, lập tức nổi giận.
Nhưng như vậy còn không quên ăn hai miếng thịt cuối cùng trong bát.
Lục Hướng Noãn cười nâng ghế lên, đập mạnh về phía Lục Hồng Tinh.
Ghế không có mắt, hơn nữa cơ thể Lục Hồng Tinh to béo đương nhiên không thể tránh trong thời gian ngắn, cuối cùng ghế đập trúng người cậu ta.
“Miệng phun ra toàn phân, cha mẹ mày không dạy được mày, vậy tao làm chị cố mà dạy mày vậy. Lần sau gặp tao miệng sạch sẽ một chút, nếu không lần sau ném không phải là ghế, mà là dao.” Lục Hướng Noãn phủi tay, kéo ghế ra ngồi xuống.
Nói ra Vương Phượng Kiều trông xấu xí một chút, nhưng mà làm thịt kho tàu cũng không tệ lắm, màu sắc tươi sáng khiến người ta vừa nhìn là muốn ăn hai miếng.
“Mẹ…” Lục Hồng Tinh đau đến quỷ khóc sói gào gọi Vương Phượng Kiều.
“Lục Hướng Noãn, mày đủ chưa.” Nhìn con trai mình bị đánh, Lục Quốc Khánh tức tới mức ném mạnh đũa lên bàn, gương mặt dữ tợn nhìn cô.
Mà Vương Phượng Kiều nhanh chóng chạy tới xem con trai bảo bối của bà ta có bị thương hay không.
“Miệng của nó không sạch sẽ, tôi giáo huấn nó một chút thay các người, tránh cho ra cửa lại bị người ta đánh chết. Ông không cảm ơn tôi thì thôi, còn trách tôi như vậy.” Lục Hướng Noãn gắp một miếng thịt kho tàu ăn, mới không nhanh không chậm nói, không thèm để ý Lục Quốc Khánh đã phẫn nộ tới cực hạn.
“Cha, đánh chết tiểu tiện nhân này đi.” Lục Hồng Tinh dựa vào trong lòng Vương Phượng Kiều dùng tay chỉ Lục Hướng Noãn.
“Tao ghét nhất là người ta chỉ tay vào mặt tao.” Lục Hướng Noãn nói những lời phúc hậu và vô hại, nhưng khi mọi người chưa kịp phản ứng đã trực tiếp tiến lên bẻ gãy đầu ngón tay chỉ về phía cô.
Ở hiện đại trước khi cô từ chức là bác sĩ phụ khoa, nhưng vẫn có chút hiểu biết đối với ngoại khoa, cho nên mới làm được dễ như trở bàn tay.
“A a a…” Lục Hồng Tinh đau đớn cuộn tròn người, mà Lục Hướng Noãn thì thản nhiên ăn thịt kho tàu.
“Tao đánh chết mày đồ con gái bất hiếu này.” Nhìn thấy con trai thành dáng vẻ như quỷ kia, trong cơn giận dữ Lục Quốc Khánh ném bát trên bàn về phía Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn né tránh được dễ như trở bàn tay, trái lại Lục Hướng Noãn đang nắm ngón tay gặp tai ương, trên mặt đều là cơm thừa.
“Phụt…” Lục Hướng Noãn nhìn Lục Hồng Tinh như vậy không nhịn được cười to.
“A a a a a a, cha, cha không có mắt sao, con bảo cha thu thập Lục Hướng Noãn không phải thu thập con.” Lục Hồng Tinh bực bội gạt cơm trên mặt ra, không kiên nhẫn nhìn Lục Quốc Khánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận