Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 164: Yên tâm, sang năm tôi nhất định sẽ trả lại cho cô

Phải biết rằng thời buổi này, tiền lương một tháng của công nhân trong thành phố mới 30 tệ, phần lớn đều dùng muối đánh răng, mà Vương Phượng Kiều vì thể hiện mình khác với những nhà khác, đã mua cho trong nhà mỗi người một tuýp.
Nhưng mà không nỡ dùng, chỉ thiếu đặt ở góc tường sinh bụi, cuối cùng đều bị cô cướp cho vào không gian, xem như tiện nghi cho cô hiện giờ.
Vương Hiểu Linh thấy cô mở miệng há miệng đều là chăn 4 cân bông thì tức muốn chết, nhưng ai bảo cô là chủ nợ của mình, vì thế hít sâu một hơi đợi mình bình tĩnh lại mới nói:
“Yên tâm, sang năm tôi nhất định sẽ trả lại cho cô, tôi đã cất kỹ giấy nợ rồi.”
“Vậy được rồi.” Lục Hướng Noãn đang đánh răng nên chỉ nói mấy chữ.
“Dù sao nước ấm đã đun cho cô, cô muốn dùng thì dùng, không cần thì thôi.” Vương Hiểu Linh nói xong thì kiêu ngạo rời đi.
Mà Lục Hướng Noãn vào tai này ra tai kia tiếp tục đánh răng, còn nước ấm trên bệ bếp mà Vương Hiểu Linh nói, từ đầu tới cuối đều không dùng.
Con người ấy à, phải phân chia rõ ràng, cô không muốn sau này cãi nhau, cô ấy lại nắm chậu nước ấm này không bỏ, tuy cô và Vương Hiểu Linh không phải bạn.
Cô không có ý nghĩ này, hơn nữa cũng không có khả năng trở thành bạn, Vương Thuần Nhiên đời trước không phải là giáo huấn tốt nhất sao.
Ngay từ đầu đã phải phân rõ giới hạn, tránh cho phiền phức sau này.
Lục Hướng Noãn rửa mặt xong thì đến nhà vệ sinh, nói thế nào đây, chính là hố xí phổ biến ở nông thôn.
Còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi thối, cô vội vàng bịt mũi lại, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt mới cẩn thận đi vào.
Cô sợ mình không cẩn thận sẽ ngã vào hố phân, trở thành trò cười cho toàn đội ngày mai.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý của mình, khi đang định móc giấy trong không gian, thì thấy lõi ngô trước mắt dính vật bài tiết không rõ.
Đồ ăn vừa rồi suýt nữa nôn ra vào lúc này, cô cố nén ghê tởm lau mông xong, sau đó cho giấy vào túi đựng rác ném vào không gian.
Tuy cô không muốn thứ dơ như vậy tiến vào không gian của cô, nhưng hiện giờ không có biện pháp.
Giấy vệ sinh này rất dễ bị lộ, đợi ngày mai có cơ hội bật lửa đốt nó.
Lục Hướng Noãn kéo quần lên nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh, hít thở sâu mấy hơi không khí mới mẻ, xua tan mùi buồn nôn kia đi.
An ủi mình trong lòng phải quen với niên đại này, dù sao không ném cô tới niên đại người vượn đã không tệ.

Sau khi xây dựng tâm lý xong, lúc này Lục Hướng Noãn mới về phòng ngủ, nằm trên giường đất một lát là ngủ.
Đợi ngày hôm sau tỉnh dậy, là bị âm thanh Vương Hiểu Linh mặc quần áo đánh thức, mơ màng nhìn Vương Hiểu Linh đang mặc quần áo.
“Trời còn sớm, tôi phải đi nấu cơm, đợi cơm nấu xong thì tôi gọi cô.” Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn nhìn mình, thì mở miệng nói theo bản năng.
Sau khi nói xong cô ấy đi giày vào, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Mà Lục Hướng Noãn trở mình tiếp tục ngủ.
Có kinh nghiệm lý luận, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến cho nên hôm nay cô ấy đặc biệt dậy sớm, chính là sợ đến giờ cô ấy còn chưa nấu xong cơm, chậm trễ thời gian làm việc.
Ra dáng ra hình dựa theo lời Đàm Phượng Kiều dạy cô, múc một bát gạo kê nhỏ, không dùng nước rửa trực tiếp cho vào nồi nấu.
Sau đó bắt đầu nấu bánh bột ngô, vẫn là như cũ, bên trong cao lương trộn lẫn ít bột ngô, sau đó chia thành nắm bột mì kích cỡ tương đồng, rồi đặt lên nồi hấp.
Ở Bắc Kinh, nhà bọn họ dùng lò than, cho nên đột nhiên dùng bệ bếp cô ấy còn chưa thích ứng, cho nên khi nhóm lửa còn thường mở nắp nồi ra xem chín chưa.
Mà Đàm Phượng Kiều nhìn thấy giường đệm bên cạnh mình trống rỗng, cũng mặc quần áo, tết tóc thành tóc đuôi ngựa rồi đến phòng bếp.
“Sao cô dậy sớm như vậy? Tôi vừa mới nấu cơm thôi.” Nghe thấy ở cửa có động tĩnh Vương Hiểu Linh quay đầu lại nhìn, phát hiện là Đàm Phượng Kiều.
“Tôi không yên tâm cô lắm, nên tới đây xem.” Đàm Phượng Kiều tiến lên trước mở nắp nồi, phát hiện Vương Hiểu Linh làm khá tốt, dù sao cũng là lần đầu tiên nấu, mạnh hơn cô ấy lúc trước nhiều.
Sau này thuần thục sẽ tốt hơn, cho nên cười mí mắt cong cong khen cô ấy.
Mà Vương Hiểu Linh thấy cô ấy khen mình như vậy, thì càng tự tin với tay nghề nấu ăn của mình hơn.
Đợi khi cơm sắp chín, Vương Hiểu Linh bảo Đàm Phượng Kiều trông lửa giúp, sau đó đến phòng gọi Lục Hướng Noãn rời giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận