Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 152: Chút tâm tư của Lục Hướng Noãn

Đắc tội ai, cũng không thể đắc tội Lục Hướng Noãn, lúc này Vương Chí Văn và Hứa Gia Ấn đều có nhận thức hoàn toàn mới đối với Lục Hướng Noãn.
“Nếu lần sau còn dám, vậy không phải chỉ là chuyện cánh tay.” Lục Hướng Noãn cảnh cáo cô ta xong, thì che miệng ngáp một cái.
Cô lại mệt nhọc.

Dương Thiên Chân chảy nước mắt, khóc vô cùng đau lòng.
“Phiền muốn chết, lại khóc tôi ném cô xuống dưới.” Lục Hướng Noãn nghe thấy tiếng khóc của cô ta, vô cùng bực bội, mở miệng cảnh cáo cô ta.
Dương Thiên Chân chứng kiến được mặt tàn nhẫn của cô bị dọa sợ đến há to miệng, cố nén nước mắt không cho mình phát ra chút đau lòng, dáng vẻ đáng thương đó quả thực là ai nhìn cũng sẽ đau lòng.
Nhưng không bao gồm bốn người khác trên xe, hơn nữa bọn họ đều cảm thấy Lục Hướng Noãn làm không sai.
Mà sư phụ Ngưu đánh xe bò ở phía trước vì lớn tuổi lỗ tai không còn thính, không nghe thấy trên xe xảy ra chuyện gì, vẫn luôn không quay đầu lại.
Cho nên vô cùng đáng tiếc bỏ lỡ mất cảnh đặc sắc này.
Lục Hướng Noãn thấy cô ta thành thật như vậy, mới miễn cưỡng có gương mặt tốt, nhưng mà không giúp cô ta nối cánh tay bị trật lại.
“Mấy thím còn xem không?” Lục Hướng Noãn quay đầu nói với Quế Hoa và Hồng Anh.
“Xem chứ xem chứ.” Hồng Anh hoàn hồn nhanh chóng kéo tay Quế Hoa sờ soạng, nhưng chỉ sờ soạng hai cái, sau đó không sờ soạng nữa.
Hôm nay bọn họ xem như mở mang kiến thức, chiếc áo này vẫn còn mới, trở về có thể khoác lác với mấy bà ở cửa thôn.
“Cô bé, cháu lấy chiếc áo này đâu ra thế?” Quế Hoa vừa mới hỏi như vậy thì biết mình nói sai, nhanh chóng tát miệng mình mấy cái.
Bà ấy như vậy không phải là cởi quần đánh rắm, làm điều thừa sao?
Thời buổi này có nhà ai không coi áo khoác quân đội như bảo bối, sao có thể tặng người ta.
Chuyện này còn cần hỏi sao?
Vừa nhìn là biết đồ mới từ nhà người ta gửi tới.
“Nhà chú cháu, hôm nay khi cháu đến nhà bọn họ, sợ cháu bị lạnh vào mùa đông nên lấy cho cháu. Đây là anh trai cháu ở bộ đội được phát, anh ấy mặc hơi chật nên gửi về nhà, không nghĩ tới cháu lại được lợi.” Vẻ mặt Lục Hướng Noãn không để bụng nói.
Cô dám cam đoan chưa tới một tuần, tất cả mọi người ở đại đội Hồng Kỳ sẽ biết cô có chú ở huyện thành, còn có một anh trai ở bộ đội tham gia quân ngũ.
Cô không lo lắng mình bị vạch trần chút nào, bởi vì cô có nhiều lý do.
Vương Chí Văn và Hứa Gia Ấn nghe cô nói như vậy, trên mặt ngoại trừ hâm mộ thì chính là hâm mộ, vì sao bọn họ không có người chú hào phóng như thế?
“Vậy thì tốt quá, ở nơi này cháu cũng có người chăm sóc mình.” Quế Hoa cười tủm tỉm nói, đồng thời có tính toán trong lòng.
Cô nhóc này không đắc tội nổi, phải tạo dựng quan hệ, nhỡ đâu sau này còn có việc gì cần cô giúp thì sao?
Hồng Anh cũng có tính toán giống với bà ấy.
Lục Hướng Noãn chỉ cười không nói nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Đợi khi cô mở mắt ra lần nữa, là bị Hồng Anh vỗ tỉnh: “Cô gái, đừng ngủ nữa, sắp về đại đội rồi, trở về ngủ tiếp.”
Lục Hướng Noãn xoa eo đau xót của mình, sau đó thu dọn đồ chuẩn bị lát nữa xuống xe.
Trong túi quần áo ngoại trừ chiếc áo khoác quân đội kia ra, còn có xà phòng cùng với kem dưỡng da cô lấy từ trong không gian ra, chỉ không để lộ bên ngoài mà thôi.
Cô sẽ không dùng mấy thứ này.
Ngay khi Lục Hướng Noãn nhìn quanh bốn phía, không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Dương Thiên Chân, nhìn cô ta rất khó chịu nhưng không thể làm gì mình, khỏi phải nói sướng cỡ nào, ý cười trong mắt tràn ra.
Mà Dương Thiên Chân thì ôm cánh tay bị thương, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô biểu cảm trên mặt khó coi như ăn phân.
Hiện giờ cô ta có thể nói chắc chắn, cô ta chán ghét người phụ nữ bạo lực Lục Hướng Noãn này, cô ta muốn đi tìm đại đội trưởng tố cáo.
Dù sao đến đại đội, mọi người đều vội vàng mang đồ xuống xe, mà Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn thì nhanh chóng xách đồ của mình chạy nhanh như con thỏ không thấy bóng dáng.
Sợ lát nữa Dương Thiên Chân sẽ quấn lấy bọn họ.
Mà Lục Hướng Noãn thì bị Hồng Anh và Quế Hoa kéo tới nhà hai bọn họ, đợi khi cô trở ra trên tay ngoại trừ đồ của mình, còn có đồ ăn trồng ở nhà bọn họ.
Còn có ít dưa leo và cà chua, xách theo mấy thứ này hơi cố sức đến khu thanh niên trí thức.
Mà Dương Thiên Chân thì phế sức lực lỗ mũi trâu mới nói được với sư phụ Ngưu, chở đồ của cô ta và cô ta đến nhà đại đội trưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận