Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 389: Lão Vương xảy ra chuyện

Cho dù có, ông ta cũng không tiêu cho lão già này, đúng là ông trời không có mắt, sao không lập tức đè chết ông ấy đi.
Hoắc Đại Khánh nghe ông ta nói như vậy, cũng không trách ông ta, còn bày tỏ hiểu được.
Dù sao cả gia đình vẫn còn phải tiếp tục sống.
Hơn nữa vừa rồi ông ấy nghe ý của thanh niên trí thức Lục, cho dù phẫu thuật cũng không có ý nghĩa quá lớn, còn không bằng tiết kiệm tiền tiêu vào ăn uống.
Hoắc Đại Khánh quay đầu nhìn thoáng qua lão Vương nằm trên đất, ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn ông ấy, im lặng không nói lời nào.
Lão Vương nhìn thấy ông ấy như vậy, thì cười an ủi mọi người vây quanh ông ấy:
“… Không sao… Cơ thể tôi… Tôi biết, cứ như vậy đi…”
Vương Phi Hạc nghe cha mở miệng nhanh chóng kêu to: “Đại đội trưởng, cha tôi đã nói rồi, cứ nghe cha tôi đi.”
Lúc này ông ta cho lão Vương sắc mặt tốt hiếm có được.
Cũng may lão già này tự mình hiểu lấy, nhưng mà cho dù là năn nỉ ông ta dẫn đến huyện thành trước mặt bao nhiêu người, ông ta cũng không đồng ý.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy ông ta vui sướng như vậy, bản thân cảm thấy khổ sở thay lão Vương, cũng càng thêm giận sôi máu.
Cho nên thái độ của ông ấy đối với Vương Phi Hạc lập tức thay đổi:
“Không khám cũng được, hiện giờ cha ông như vậy cũng không thể đi đâu, lát nữa ông đưa cha ông về nhà ông hầu hạ đi.”
Không phải loại giọng điệu thương lượng, mà là loại chắc chắn.
Mà Lục Hướng Noãn thân là bác sĩ nhìn Hoắc Đại Khánh lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng bội phục.
Nhưng mà dựa theo tình hình trước mắt, cô không thích hợp mở miệng.
Vương Phi Hạc vừa nghe thấy thế thì sốt ruột, nhanh chóng tố khổ với Hoắc Đại Khánh:
“Đại đội trưởng, ông nói như vậy không phải là làm khó tôi sao? Ông lại không phải không biết, vợ tôi vẫn luôn không hợp với cha tôi, ông còn bảo tôi đón cha tôi về nhà, như vậy không phải là muốn xem nhà tôi náo nhiệt sao?”
Mọi người ở đây nghe ông ta nói như vậy, đều nhìn về phía lão Vương theo bản năng.
Lão Vương lập tức giống như không còn tinh thần, ánh mắt không dám tin nhìn con trai ông ấy tự tay nuôi lớn, còn cưới vợ về cho ông ta.
Nhưng thật ra Vương Chí Thành ở bên cạnh không nhìn nổi, đứng ra mắng chửi Vương Phi Hạc một trận:
“Ông ấy là cha ông, là người nuôi ông từ nhỏ tới lớn. Vương Phi Hạc, ông còn có lương tâm không, chẳng lẽ lương tâm của ông bị chó ăn hết rồi sao?”
Nếu không phải đều là người cùng một đội, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Vương Chí Thành cũng muốn đi lên tát ông ta mấy cái.
Vương Phi Hạc bĩu môi:
“Mỗi nhà đều có nỗi khổ của mỗi nhà, không phải tôi không muốn đón cha tôi về nhà hầu hạ, là thật sự không đón về được. Nếu ông không nhìn nổi, vậy ông đón cha tôi về nhà ông hầu hạ, không phải là xong sao.”
Đúng là đứng nói chuyện không đau eo, nhiều năm như vậy ông ta đã sớm nhìn Vương Chí Thành không vừa mắt.
Nhà mình không quản được, bây giờ còn muốn nhúng tay quản nhà ông ta, cũng không ước lượng xem mình có mấy cân mấy lượng.
Lúc này Hoắc Đại Khánh mở miệng:
“Ông thật sự không muốn sao? Ông ấy là cha ông, ông là con của ông ấy, nếu ông không chăm sóc mà nói, vậy thì thật sự không có ai chăm sóc, ông nhẫn tâm nhìn cha mình như vậy ư?”
Thực ra lão Vương còn có con gái đã xuất giá nhiều năm, nhưng mà có con trai ở gần bên, đâu thể để con gái đã gả đi đón về hầu hạ.
Cho dù con gái đồng ý, con rể người ta cũng không đồng ý.
“Đại đội trưởng, vừa rồi tôi đã nói, không phải tôi…”
Kết quả ông ta còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Đại Khánh cắt ngang:
“Được rồi, tôi biết ông muốn nói gì, không muốn đón về nhà hầu hạ cũng được, chỉ cần mỗi ngày bưng hai ba bữa cơm tới cho ông ấy cũng được.”
Vừa nghe nói còn phải đưa cơm cho lão già này, Vương Phi Hạc lập tức hùng hùng hổ hổ trong lòng, cho nên cố nặn ra mấy giọt nước mắt:
“Đại đội trưởng, hiện giờ cả nhà bọn tôi đều sống thắt lưng buộc bụng, thật sự không lấy ra được đồ ăn…”
Thấy ông ta có dáng vẻ chuyện này không muốn, chuyện kia cũng không muốn, trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ, cho nên tràn ngập khinh thường nhìn Vương Phi Hạc trước mặt.
Nhưng mà Vương Phi Hạc da mặt dày căn bản không để mọi người vào mắt, tiếp tục gân cổ lên gào khan.
Lục Hướng Noãn nhìn cũng cảm thấy đầu ong ong, vẻ mặt không vui nhìn ông ta bày ra dáng vẻ lưu manh chơi xấu.
Đúng là sống lãng phí không khí, chết đi thì lãng phí đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận