Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 161: Đến nhà đại đội trưởng lần nữa

Cuối cùng trời không phụ lòng người, khi Lục Hướng Noãn còn đang chờ mong ánh trăng, cuối cùng ánh trăng mà chờ mong cũng tới.
Sắc trời mới đen lại một chút, Lục Hướng Noãn lập tức bật dậy sau đó mặc quần áo, đi giày, chỉnh lại hai cái bánh quai chèo hỗn loạn của mình một lát rồi đi ra ngoài.
“Hơn nửa đêm cô ấy lại đi đâu thế?” Đàm Phượng Kiều hỏi.
“Không biết.” Vương Hiểu Linh dang hai tay.
Lần này Lục Hướng Noãn không mang gì, đi tay không, dù sao cô keo kiệt như vậy lần trước mang theo hai lạng đường đỏ đã rất có thành ý.
Nếu muốn tặng mà nói, cũng phải đợi nhà cô xây xong, cô vào ở đến lúc đó lại tặng ông ấy hai lạng đường đỏ.
Thứ như thuốc lá, trong không gian của cô không có, rượu trắng gì đó, hình như cô không tích trữ?
Bởi vì cô không thích uống thứ đó, Hứa Nhạc lại là tay mơ, mấy chai bia còn có thể chuốc say, càng đừng nói tới rượu trắng số độ cao.
Để anh ta uống rượu say phát điên không tìm thấy đông tây nam bắc, xảy ra chuyện thì xong đời.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn vừa đi vừa nhét đồ ăn vào miệng, con người cô cho dù chết, cũng sẽ làm ma no.
Nương theo ánh trăng ăn ít que cay, sau đó ăn hai cái bánh nướng trứng chảy, mãi đến khi ven đường có người, cô mới dừng tay không ăn, nhưng mà không chào hỏi.
Bởi vì tối lửa tắt đèn, cô cũng không quen biết.
Chưa tới mấy phút đã tới nhà đại đội trưởng, cửa đóng kín, nhưng chắc chắn chưa ngủ, bởi vì khi Lục Hướng Noãn tới đã đặc biệt tính thời gian.
Gõ cửa, nhưng cửa này làm bằng gỗ, cửa thì lông tóc không bị sao, nhưng tay cô thì bị thương.
Rất đau.
Cô chỉ vỗ mấy cái cửa đã được mở ra, người tới mở cửa vẫn là Vương Quế Anh gặp mặt lần trước.

“Thanh niên trí thức Lục tới à.”
“Thím, ngại quá, quấy rầy thím, cháu tìm đại đội trưởng có chút việc.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì cười áy náy.
“Chuyện này có gì mà quấy rầy, ông ấy đang ở nhà, cháu mau vào đi.” Sau khi nói xong thì quay đầu gọi vào trong phòng một tiếng, sau đó dẫn Lục Hướng Noãn đi vào nhà.
Con trai con dâu Hoắc gia nghe thấy bên ngoài có âm thanh thì ló đầu ra, muốn nhìn xem là tình huống gì, kết quả bị Vương Quế Anh đẩy trở về.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ châm đèn, tiếp tục làm đế giày dưới đèn.
“Chuyện của thanh niên trí thức Dương hôm nay, cháu đừng để trong lòng.” Hoắc Đại Khánh cho rằng cô là vì chuyện chiều nay mới tới, không đợi Lục Hướng Noãn mở miệng đã mở miệng khuyên cô trước.
“Dạ.” Lục Hướng Noãn vốn không để chuyện này trong lòng, bởi vì loại người này còn không đáng để mình phía thời gian lao tâm phiền lòng.
Thấy cô nói như vậy, Hoắc Đại Khánh an tâm, cầm lấy tẩu hút thuốc hút thuốc.
Không có biện pháp, ông ấy phải hút một điếu.
Nhưng mà ông ấy thoải mái, Lục Hướng Noãn thì bị thuốc của ông ấy làm sặc liên tục hắt xì, hun đến đôi mắt đỏ rực y như đôi mắt thỏ.
Dáng vẻ đáng thương khiến Vương Quế Anh đau lòng muốn chết, nhanh chóng đoạt tẩu thuốc trong tay Hoắc Đại Khánh, mang nó ra bên ngoài dụi tắt đi.
“Ông xem ông kìa, không thấy cô bé bị sặc như vậy ư, lần sau để tôi thấy được tôi ném tẩu hút thuốc của ông đi.”
Biết mình làm sai Hoắc Đại Khánh không dám nói gì, vẫn luôn đợi bà ấy lẩm bẩm xong mới nhanh chóng xin lỗi Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn cười lắc đầu, cho thấy không để trong lòng, sau đó mới nói thẳng ý đồ cô đến, vẫn là vì chuyện xây nhà.
Khu thanh niên trí thức có một Dương Thiên Chân đã đủ, hiện giờ lại có thêm thánh mẫu Vương Ngọc Hương, lúc này mới hai ngày đã chướng khí mù mịt, cô thật sự không ở được.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, cô không muốn tiếp tục ăn bánh bột ngô nữa.
“Chuyện đất nền chú đã hỏi, trong đội không có ý kiến gì, nhưng mà vì các cháu là thanh niên trí thức, cho nên còn phải đến trong huyện xin báo cáo phê chuẩn. Chuyện này cũng là sáng nay chú mới nhớ tới, 80% có thể thành, bây giờ cháu định khi nào làm.”
Cho dù không thành, đến lúc đó ông ấy cũng lấy mặt già này ra ngoài nhờ cậy, hoàn thành chuyện này.
Bởi vì ông ấy đoán vì chuyện hôm nay, Lục Hướng Noãn đã kết thù với Dương Thiên Chân, ở cùng nhau đến lúc đó sẽ cãi nhau không dứt, người nào cũng không chịu nhường người nào.
Cũng coi như là suy nghĩ cho mấy sợi tóc còn thừa của ông ấy, ông ấy còn muốn sống lâu thêm mấy năm, nhìn con trai út kết hôn ôm cháu gái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận