Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 244: Tam Ma Tử, anh thật sự đi trộm người cơ à

“Con mẹ nó anh… Nói linh tinh cái gì đấy… Anh mới đi trộm phụ nữ bị tóm được…”
Tam Ma Tử nói xong, còn cẩn thận liếc mắt nhìn Lục Hướng Noãn trong đám người, không khéo chính là nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn lập tức nhìn anh ta với vẻ tìm tòi nghiên cứu, mà Tam Ma Tử bị dọa nhanh chóng rời mắt đi.
Người trong đội vốn cho rằng Thiết Đản nói mấy lời vui đùa, nhưng mà nhìn phản ứng của Tam Ma Tử, thật sự là chuyện người này có thể làm được.
“Tam Ma Tử, anh thật sự đi trộm người cơ à?” Nhị Nha một kim thấy máu chỉ ra.
“Không, đừng nghe… Tên kia nói linh tinh, Tam Ma Tử tôi muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có, còn cần đi trộm người sao?”
Mọi người nghe anh ta còn khoác lác không biết ngượng như vậy, còn muốn dạng phụ nữ gì mà chẳng có, đừng nói là cô gái trẻ tuổi, cho dù là mấy cụ bà thủ tiết nhiều năm trong đội bọn họ, đều không thèm nhìn anh ta một cái.
Cả đám cười cong eo, răng giả của bà Vương suýt nữa cười bay.
“Cười cười cười, cười chết các người.”
“Mọi người đừng nói nữa.” Hoắc Đại Khánh gào lên, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Tam Ma Tử: “Thật sự là tự cậu trói mình sao?”
“Ừm.” Tam Ma Tử bị ông ấy nhìn như vậy, suýt nữa chột dạ nói ra những lời thật.
Hoắc Đại Khánh thấy Tam Ma Tử không muốn nói thật cũng không cưỡng ép anh ta, quay đầu nói với các đội viên:
“Còn đứng ngốc làm gì, định bỏ hoa màu trong ruộng sao?”
Các đội viên nghe thấy thế đều rời đi, chỉ có Lục Hướng Noãn đứng bên ngoài đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm Tam Ma Tử.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, chuyện của Tam Ma Tử nhất định liên quan tới mình.
Nếu thật sự dám đánh chủ ý với cô, cô sẽ khiến anh ta có đi mà không có về.
Khoảng thời gian trước mưa to mấy ngày, cho dù các thôn dân đồng tâm hiệp lực xả phần lớn nước trong ruộng ra, nhưng mà sau khi mưa xong bên ruộng ngô mọc đầy cỏ dại.
Đây là muốn đoạt dinh dưỡng với hoa màu, đương nhiên là các đội viên không có khả năng mặc kệ, đặc biệt là hiện giờ hoa màu vốn không đủ dinh dưỡng, lá cây cũng hơi ngả vàng.

Hiện giờ không có thuốc trong nông nghiệp, chỉ có thể dựa vào các đội viên cần mẫn chăm chỉ diệt trừ tận gốc cỏ dại, cho nên lần này Lục Hướng Noãn làm cỏ vẫn được phân cùng nhóm với Vương Hiểu Linh.
Dẫn dắt bọn họ vẫn là Vương Tú Lan.
Vương Tú Lan đã mấy ngày không gặp Lục Hướng Noãn, bởi vì cô xin nghỉ xây nhà, cho nên nhìn thấy cô thì vô cùng nhiệt tình trò chuyện một lát, mới bắt đầu khom lưng làm việc.
Mà Lục Hướng Noãn cũng không chậm trễ, làm xong sớm thì giải phóng sớm, tuy cô cũng không làm xong hai luống này.
Nhưng ông trời không chiều lòng người chính là Dương Thiên Chân làm cùng bọn họ, còn làm hai luống ngay sát Lục Hướng Noãn, chẳng qua không tác quái.
Nói một cách cụ thể là mấy ngày nay làm việc luôn không tác quái, mà thành thật làm việc, tuy chưa kiếm được ba công điểm nhưng không dùng thủ đoạn gian dối ầm ĩ không làm.
Đại đội trưởng cũng mở một mắt nhắm một mắt với cô ta, chỉ cần không tác quái là được.
Rất rõ ràng Dương Thiên Chân cũng thấy được Lục Hướng Noãn, trong mắt hiện lên chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lục Hướng Noãn khom lưng làm việc, sợ hãi trong lòng cô ta mới biến mất một chút.
Nhưng dù sao không dám tiến lại gần cô, cho nên cách cô xa một chút.
Lục Hướng Noãn vùi đầu làm việc hai tiếng cảm thấy buồn đi vệ sinh, có lẽ là vì vừa rồi uống nhiều nước sôi để nguội, cho nên cô nói chuyện với Vương Tú Lan cách mình không xa, nói cô muốn đi vệ sinh.
Đâu ngờ Vương Tú Lan nghe cô nói như vậy thì cười, thanh niên trí thức từ thành phố tới chú trọng hơn bọn họ nhiều:
“Đâu cần đi trở về, vừa đi vừa về như vậy chậm trễ không ít thời gian, cứ đi tiểu trong ruộng ngô là được, lại không có ai nhìn thấy.”
“Ở đây ư?” Lục Hướng Noãn nhìn bốn phía xung quanh một lát, bên này có mấy người đang khom lưng làm cỏ, cho nên hơi xấu hổ nói.
“Đều là con gái lại không phải đàn ông, sợ cái gì. Cháu ở đây trông giúp thím, vừa vặn thím cũng buồn đi vệ sinh, đợi thím giải quyết xong thì đổi thành cháu.” Vương Tú Lan nói xong thì đi về trước hai bước, rồi cởi thắt lưng trước mặt Lục Hướng Noãn, sau đó cởi quần ngồi xổm xuống đi tiểu.
Sau khi xong việc, thì kéo quần lên.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu đi tiểu đi, thím trông cho cháu.” Vương Tú Lan vừa cài thắt lưng vừa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận