Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 614: Cô bị thương

Cũng may khi anh nhịn tới cực hạn Lục Hướng Noãn mở cửa, trái tim của Hoắc Cảnh Xuyên mới xem như thả lỏng.
Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên đi theo sau Lục Hướng Noãn phát hiện cô có chút không thích hợp, dường như cơ thể suy yếu vô lực.
Vì thế Hoắc Cảnh Xuyên chống gậy nhanh chóng tiến lên, lúc này mới phát hiện trên mặt cô gái nhỏ không có chút huyết sắc.
Trái tim lập tức luống cuống.
Hoắc Cảnh Xuyên kéo lấy Lục Hướng Noãn, nôn nóng nói: “Bây giờ anh đưa em đi khám bác sĩ.”
“Khám bác sĩ làm gì, em chính là bác sĩ, em không sao, chẳng qua là không ngủ ngon, lát nữa ngủ một giấc là đỡ hơn.” Lần trước vì kinh nguyệt đến thăm, bị đưa vào bệnh viện.
Đến bây giờ Lục Hướng Noãn vẫn nhớ rõ ánh mắt của bác sĩ y tá nhìn về phía mình, cô xấu hổ tới mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Cho nên lần này cho dù thế nào cô cũng không đi, hơn nữa cô đã uống thuốc giảm đau.
“Nghe lời.”
Không biết vì sao anh càng nói như vậy, Lục Hướng Noãn càng phản nghịch, đặc biệt là trong khoảng thời gian tới tháng càng dễ cáu kỉnh.
Lục Hướng Noãn càng muốn làm trái lời anh, chính là không đi.
Mắng không mắng được, đánh cũng không nỡ động vào một đầu ngón tay của Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên chỉ có thể hạ giọng nói:
“Hướng Noãn, nghe lời.”
“Anh trai à, anh thật sự không cần như vậy, em đã nói không đi là không đi.”Lục Hướng Noãn về phòng cởi giày chui lên giường đất.
Còn ga trải giường vỏ chăn gì đó đều bị cô vo tròn ném ở góc xó đất.
Chủ yếu là mắt không thấy thì tim yên tĩnh.
Hiện giờ chân của Hoắc Cảnh Xuyên đã gần như khôi phục, đã có thể ném gậy đi đường, khi anh chuẩn bị tiến lên khiêng cô đi bệnh viện.
Hoắc Cảnh Xuyên không cẩn thận nhìn thoáng qua ga trải giường vỏ chăn ở trong góc, bởi vì bên trên có vết đỏ chói mắt.
Hơn nữa sau khi vào phòng, Hoắc Cảnh Xuyên ngửi được mùi máu tươi nồng hơn vừa rồi.
Cô! Bị thương!
Ý nghĩ này trực tiếp xuất hiện trong đầu Hoắc Cảnh Xuyên, khiến anh không thể bình tĩnh nổi.
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh muốn làm gì.” Lục Hướng Noãn đang nằm yên trên giường đất đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đợi khi cô kịp phản ứng, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên khiêng trên vai.
“Đừng nói chuyện, anh dẫn em đi khám bác sĩ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì một tay chống gậy, một tay khiêng Lục Hướng Noãn nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Em không đến bệnh viện khám bác sĩ, Hoắc Cảnh Xuyên, mau buông em xuống.”
Lục Hướng Noãn vừa đấm vừa véo, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên giống như không nghe thấy lời cô nói, vẫn luôn đi về trước.
“Ngoan, đừng quậy, em chảy máu, anh dẫn em đi khám bác sĩ.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn vẫn luôn không ngừng ầm ĩ, giống như dỗ đứa bé vỗ nhẹ vào lưng Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như vậy, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng y như mông khỉ.
Nhưng mà thấy sắp ra khỏi cửa, Lục Hướng Noãn vì không mất mặt ở bệnh viện, nhắm mắt chấp nhận số mệnh nói:
“Em đến tháng.”
Chỉ trong nháy mắt Hoắc Cảnh Xuyên dừng bước lại, anh nhìn Lục Hướng Noãn, giống như không chắc chắn lắm hỏi lại lần nữa:
“Đến tháng…”
“Ừm.” Dù sao đã mất hết mặt mũi, Lục Hướng Noãn nói thẳng luôn.
Gương mặt lạnh như băng của Hoắc Cảnh Xuyên lập tức nứt ra, trong lúc nhất thời không biết khiêng Lục Hướng Noãn đi đâu.
Anh biết đến tháng, lúc trước ở trong đội nghe đám tân binh nói.
Nói phụ nữ mỗi tháng sẽ bị một lần, trong lúc này không thể làm việc nặng, không thể bị cảm lạnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Hiện giờ Lục Hướng Noãn không biết nên tức hay nên cười, cuối cùng giọng nói mềm như bông nói:
“Còn thất thần làm gì, nhanh để em xuống dưới, em phải về phòng.”
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cũng kịp phản ứng, biết mình làm sai anh vội vàng khiêng Lục Hướng Noãn về phòng.
Hoắc Cảnh Xuyên đặt Lục Hướng Noãn lên giường đất, sau đó tri kỷ đắp chăn lên giúp cô.
“Em ở đây đợi anh.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn nói xong thì nhắm mắt lại, có thể là vì uống thuốc nên hơi mệt rã rời, cô chỉ nằm một lát là mơ màng ngủ mất.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên mới chống gậy đi về nhà.
“Con hỏi chuyện này làm gì?” Vương Quế Anh hơi nghi ngờ nhìn lão tam nhà mình.
“Có việc ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng nói.
Vương Quế Anh thấy anh như vậy, đột nhiên nhớ tới hình như thanh niên trí thức Lục đến kinh nguyệt vào mấy ngày này.
Bà ấy lập tức hiểu ra.
Vương Quế Anh cũng không trêu ghẹo anh, nhanh chóng nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ những việc con gái cần chú ý khi đến tháng cho Hoắc Cảnh Xuyên nghe.
Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh nghe lông mày nhíu chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận