Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 683: Hồ Phù Dung dùng cái chết đe dọa

Hồ Phù Dung cũng là lần trước đến hợp tác xã mua đồ, không cẩn thận thấy được Hoắc Cảnh Xuyên.
Chỉ liếc mắt một cái, Hồ Phù Dung đã nhận định Hoắc Cảnh Xuyên là người đàn ông của cô ta, cho nên trải qua tìm hiểu của cô ta, cuối cùng cũng bị cô ta nghe ngóng được.
Đặc biệt là khi nghe anh còn là đoàn trưởng, Hồ Phù Dung suýt nữa kích động đến mức ngất xỉu.
Thời buổi này tham gia quân ngũ rất thơm, nếu cô ta gả qua, đến lúc đó có người nào không xem trọng liếc cô ta một cái.
Cha cô ta là người giết lợn, trong nhà lâu lâu có thể có thịt ăn, còn có của cải, hơn nữa cô ta trông cũng có phúc khí.
Mẹ cô ta thường nói, người nào cưới được cô ta chính là tổ tiên tích đức, cho nên Hồ Phù Dung không lo lắng Hoắc Cảnh Xuyên sẽ chướng mắt mình.
Càng khỏi phải nói cha cô ta còn tặng của hồi môn, chỉ riêng số tiền đó, có người nào nghe mà không động lòng, cô ta không tin Hoắc Cảnh Xuyên không động lòng.
“Bà Hoa, thế nào, bên nhà trai đồng ý rồi sao?” Chu Phượng Liên nhìn thấy bà Hoa tới, nhanh chóng gọi đồ tể họ Hồ đang nằm trong phòng ra.
Sắc mặt bà Hoa khó coi nói: “Không, bên nhà trai từ chối.”
“Từ chối ư? Bà Hoa bà làm việc kiểu gì thế, con gái tôi trông có phúc khí như vậy, sao Hoắc gia lại không nhìn trúng, nhất định là do bà làm không tốt.” Chu Phượng Liên quá yêu con nên mở miệng nói.
Bà Hoa vừa nghe bà ta nói như vậy, thì cảm thấy không vui, con gái nhà mình như nào trong lòng biết rất rõ, sao trái lại lại oán trách bà ta.
Bà ta làm bà mối nhiều năm như thế, đã tiếp xúc với nhiều loại người, ngoại trừ đến Hoắc gia ăn bế môn canh ra, những nhà khác có nhà nào gặp bà ta mà không nói lời hay.
Cho nên bà Hoa cũng không nể mặt bà ta:
“Người ta là đoàn trưởng, trông tuấn tú lịch sự, hơn nữa người ta đã có đối tượng, con gái bà mấy cân mấy lượng, trong lòng bà không biết sao?”

Nghe con gái mình sủng từ nhỏ tới lớn bị người ta châm chọc không đáng một đồng, Chu Phượng Liên tức giận:
“Bà Hoa, bà lại nói lung tung, có tin tôi xé nát miệng bà ra không.”
“Làm như tôi sợ lắm ấy.” Bà Hoa cũng bùng nổ sức chiến đấu.
Hai người cứ đánh nhau, túm tóc, tát vào mặt, nhấc chân đạp như vậy.
“Đủ rồi.” Đồ tể họ Hồ không nhìn nổi nữa rống lên một tiếng, khi nói chuyện thịt mũm mĩm hai bên miệng cũng rung loạn lên theo.
Dáng người cao lớn còn cường tráng, tăng thêm mấy phần hung ác.
“Bà Hoa, bà trở về đi, chuyện lần này làm phiền bà rồi.” Đồ tể họ Hồ khách sáo nói.
Tuy trong lòng ông ta cũng có oán trách đối với bà Hoa, nhưng cũng biết danh tiếng của bà ta lớn, nếu đắc tội bà ta, thanh danh của con gái ông ta cũng sẽ thối nát.
Sau này muốn gả cho người trong sạch càng thêm khó khăn.
“Phi.” Bà Hoa đứng dậy nhổ nước bọt với Chu Phượng Liên, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Sau này cho dù đồ tể họ Hồ cho bà ta bao nhiêu tiền, bà ta cũng không làm.
Chu Phượng Liên tức tới mức muốn đuổi theo đánh một trận với bà Hoa, nhưng bị đồ tể họ Hồ ngăn cản.
Chu Phượng Liên trợn trừng mắt, không để ý tới ông ta đi tìm con gái.
Bảo bối của ba ta, vất vả lắm mới coi trọng một người đàn ông lại bị sỉ nhục như vậy, đúng là muốn mạng mà.
Hoắc gia kia đúng là không có mắt.
“Mẹ, anh ấy nói khi nào kết hôn? Con nói với mẹ, đến lúc đó anh ấy tới cửa, cha mẹ đừng gây khó dễ cho anh ấy đấy nhé, nếu không con không để ý tới cha mẹ.”
“Mẹ, mẹ có nghe con nói chuyện không.” Hồ Phù Dung nhìn mẹ cô ta vẫn luôn thất thần trong lúc cô ta nói chuyện, cô ta tức tới mức dậm chân.
Mặt đất đều bị cô ta dậm hơi rung lên.
Chu Phượng Liên nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào:
“Mẹ đang nghe mà.”
“Vậy khi nào Hoắc gia tới cửa cầu hôn ạ.”
Chu Phượng Liên hoảng loạn:
“… Con gái, Hoắc gia không được, mẹ đã hỏi thăm rồi, Hoắc gia thích tra tấn người ta, hai con dâu của Hoắc gia đều bị tra tấn không ra hình người.
Con mà gả qua đó đến lúc đó không chỉ phải làm việc, còn phải hầu hạ một nhà già trẻ, từ nhỏ tới lớn, mẹ làm mẹ không dám để con qua đó sống, đều cưng chiều con như vậy mà.
Con gái, mẹ không cho con gả, hôm nào mẹ bảo cha con đi tìm người tới cửa ở rể, cha mẹ nuôi con cả đời.”
Hồ Phù Dung không vui:
“Con không cần, con phải gả cho Hoắc Cảnh Xuyên, nếu mẹ không cho con gả, con sẽ… Con sẽ tự tử cho mẹ xem…”
Hồ Phù Dung nói xong thì cầm kéo trên bàn đặt lên cổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận