Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 698: Nói dối hết bài này tới bài khác

Tôn Mỹ Linh nhìn thấy Vương Giải Phóng tới đây, vội vàng chạy qua.
Vừa rồi bên nhà gái phái người truyền tin, rất hài lòng, hiện giờ chỉ cần bên nhà bà ấy gật đầu là xong.
Chỉ cần Vương Giải Phóng gật đầu, Tôn Mỹ Linh sẽ lập tức xử lý hôn sự, tranh thủ ba năm ôm hai đứa.
Vương Giải Phóng vốn có tức giận trong lòng, nghe mẹ anh ta nói thì càng thêm tức giận:
“Mẹ, mẹ xem mẹ chọn người kiểu gì cho con thế, suýt chút nữa hố cả nhà ta vào, sau này mong mẹ thương xót, đừng gây thêm phiền cho con nữa.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Vừa nghe có liên quan tới nhà mình, Tôn Mỹ Linh lập tức nghiêm túc hơn.
Ngay cả Vương Kiến Quốc đang ngồi đọc báo cũng đặt báo sang một bên, cau mày nhìn về phía Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng nhanh chóng nói ra chuyện khi ăn cơm ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, đương nhiên là không thể thiếu thêm mắm thêm muối, nếu không sao mẹ anh ta sợ hãi.
Nhưng mà Vương Giải Phóng lựa chọn không để Lục Hướng Noãn bị liên lụy vì chuyện này.
Tôn Mỹ Linh nghe Vương Giải Phóng nói như vậy, sau lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhìn tưởng là người tốt, sao lại không phóng khoáng như vậy?
Cũng may con trai phát hiện kịp thời, nếu không thật sự kết hôn, vậy không phải là cưới người khiến phá hoại gia đình sao?
Không cẩn thận cả nhà bà ấy còn bị miệng của cô ta liên lụy ấy chứ.
Càng nghĩ càng sợ Tôn Mỹ Linh quyết định lát nữa sẽ đi tìm bà mối từ chối việc này.
“Mỹ Linh, lát nữa đến nhà gái từ chối chuyện này đi.” Vương Kiến Quốc trầm tư một lát nói.
“Được, lát nữa tôi sẽ đi ngay.” Tôn Mỹ Linh biết mình làm sai nên ngượng ngùng nói.
Vương Giải Phóng nhìn thấy mưu kế của mình thành công, thì thầm cười trộm trong lòng, nhưng mà không quên đâm thêm một nhát cho mẹ anh ta.
“Cô gái kia kiêu ngạo, nếu không phải bộ quần áo trên người con, người ta căn bản chướng mắt con.
Mẹ, nếu mẹ rảnh rỗi thì ở nhà nghỉ ngơi, nhàm chán quá thì đi ra ngoài tìm dì Trương dì Lý tâm sự, đừng mỗi ngày nhìn chằm chằm con không bỏ như vậy.”
“Tên nhóc thối này, con ăn nói với mẹ con như vậy à.”
Vương Kiến Quốc nhấc chân đạp mông Vương Giải Phóng một cái.
“Cha, con sai, con sai rồi.” Vương Giải Phóng cười hì hì che mông bị đạp đau nói.
Nhưng mà lời nói kế tiếp của Vương Kiến Quốc, khiến anh ta muốn cười cũng không cười nổi.
“Con gái nhà lão Phạm đơn vị cha tuổi xấp xỉ tuổi con, đi làm ở xưởng bông, hai ngày này con dành thời gian đi xem mắt, có được hay không nói sau.”
“Cha, cha tha cho con đi.”
Mà Tôn Mỹ Linh vừa rồi cảm xúc còn rất tệ nghe thấy những lời này, trực tiếp sinh long hoạt hổ:
“Nghe cha con đi, con gái của chú Phạm con mẹ từng thấy khi còn nhỏ rồi, phấn điêu ngọc trác, rất đẹp.”
… Vương Giải Phóng hỗn độn trong gió.
“Tên nhóc thối này, biểu cảm gì vậy? Cha mẹ vì hôn sự của con mà mỗi ngày sốt ruột, ăn không ngon ngủ không yên, thái độ này của con…”
Tôn Mỹ Linh lại bắt đầu dông dài.
Vương Giải Phóng nghe mẹ anh ta lải nhải cảm thấy hơi đau đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ đáng sợ.
Đó chính là nếu thật sự kết hôn, thanh niên trí thức đen cũng không tệ lắm, ít nhất thật thà, thú vị hơn đám đối tượng xem mắt của anh ta nhiều.
Nhưng mà nhiệm vụ trước mắt vẫn là phải nắm chặt thời gian ứng phó cha mẹ, nếu không anh ta không có mấy ngày sống yên ổn.
Vương Giải Phóng nhìn lướt qua Tôn Mỹ Linh và Vương Kiến Quốc, ấp ủ chút cảm xúc, sau khi cảm xúc tới thì đôi mắt phiếm hồng, giọng nói hơi bi thương nói:
“Con nói thật với hai người vậy, năm đó khi con làm nhiệm vụ ở bộ đội, không chỉ bị thương tới chân, còn bị thương chỗ đó, bác sĩ nói đời này con khó có thể chữa được, còn không sinh được con.
Bản thân con đã biến thành như vậy, còn liên lụy cô gái người ta làm gì. Cha mẹ, con làm người phải có lương tâm, nếu sau này còn có người tới giới thiệu đối tượng cho con, cha mẹ cứ từ chối đi.
Con không thể hại cô gái người ta đi theo con cả đời, nhưng lại sống như ở góa khi chồng còn sống được.”
“Cái gì…”
Thang Lan đi thẳng tới trước mặt Vương Giải Phóng, nắm lấy cánh tay anh ta vẻ mặt không dám tin, còn chưa nói chuyện nước mắt đã chảy ra.
Mà Vương Kiến Quốc cũng không tốt hơn chỗ nào, ca tráng men trong tay rơi xuống đất, quần áo bị nước bắn ướt hết mà không để ý.
“Con nói thật sao?”
Chẳng qua nói xong câu này, cả người Vương Kiến Quốc nhìn như già đi mười tuổi.
Vương Giải Phóng nhìn bọn họ như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng mà không có biện pháp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận