Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 967: Hướng Noãn, em ăn hết đi

Đọc nửa vời quá khó chịu, nhưng nếu đọc xong nó cũng mất non nửa tháng.
Nửa tháng, cô có thể làm một đề tài nghiên cứu.
Lục Hướng Noãn che miệng ngáp hết cái này tới cái khác, cuối cùng đôi mắt thực sự không chịu đựng nổi, cô mới đặt máy tính bảng sang một bên, nằm trên ghế bập bênh ngủ mất.
Lục Hướng Noãn tỉnh lại lần nữa là bị tiếng gõ cửa làm tỉnh, nghe thấy âm thanh quen thuộc bên ngoài, lúc này Lục Hướng Noãn mới nhớ tới mình hẹn chị dâu Hồ và chị dâu Trình lên núi hái hạt dẻ vào sáng hôm nay.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng ra khỏi không gian, lấy bừa một bộ quần áo mặc vào, vội vàng rửa mặt chỉnh lại tóc, sau đó xách sọt đi ra ngoài.
Cô còn chưa kịp ăn cơm sáng.
Hồ Ái Hương nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi ra, nhanh chóng lấy hai quả trứng gà còn nóng hổi trong túi ra đưa cho Lục Hướng Noãn:
“Hướng Noãn, chị đoán là em chưa ăn cơm sáng mà, nhanh ăn trứng gà đi.”
Trình Hiểu Yến cũng vội vàng lấy cơm sáng chuẩn bị cho Lục Hướng Noãn ra, bánh bột ngô cuốn hành tây, bánh bột ngô là sáng sớm cô ấy làm, bột ngô trộn lẫn ít bột mì trắng, chỉ làm hai cái đều bị cô ấy mang tới hết.
Tuy kém hai quả trứng gà trong tay Hồ Ái Hương, nhưng đây là đồ tốt nhất nhà Trình Hiểu Yến có thể lấy ra.
Chủ yếu là cô ấy đau lòng Lục Hướng Noãn, từ khi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, càng ngày Lục Hướng Noãn càng gầy, gầy đến mức trên mặt không có nhiều thịt, người nào nhìn cũng đau lòng.
Lục Hướng Noãn từ chối theo bản năng: “Em ăn rồi, hai chị mau cất đi.”
Nhưng mà cô ấy nói chuyện vô dụng, Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến đã nhét đồ ăn trong tay vào tay Lục Hướng Noãn.
Hồ Ái Hương giả vờ tức giận nói:
“Em đang lừa chị dâu à, rõ ràng là vừa tỉnh ngủ, nhanh ăn đi, đừng khách sáo với hai bọn chị, ngày hôm qua bọn chị còn ăn bánh hạt dẻ của em mà. Nếu không lần sau em mang đồ tới nhà, hai bọn chị không nhận đâu.”
Thấy lời nói dối của mình bị vạch trần Lục Hướng Noãn không nói gì nữa, đành phải nhận lấy.
Trình Hiểu Yến ở bên cạnh nói: “Hướng Noãn, em ăn hết đi, hiện giờ vẫn còn sớm, không vội.”
Lục Hướng Noãn gật đầu, sau đó há to miệng ăn, chưa tới mười phút cô đã ăn xong hai cái bánh, còn có hai quả trứng gà.
Lúc này ba người mới vừa nói vừa cười xách sọt lên núi.
Trên đường đi gặp những người khác ở khu đại viện, đều bị Hồ Ái Hương lấy cớ là đi hái thảo dược chắn chuyện này về.
Lục Hướng Noãn biết khám bệnh đã sớm truyền khắp khu đại viện, cho nên mọi người nghe Hồ Ái Hương nói như thế cũng không hoài nghi.
Không phải là Hồ Ái Hương ích kỷ, mà là hạt dẻ này do Lục Hướng Noãn phát hiện, cô ấy và Trình Hiểu Yến có thể đi theo hái hạt dẻ là do Lục Hướng Noãn tốt bụng.
Mà cô ấy có thể làm chính là không lạm dụng phần ý tốt này.
Ba người vừa nói vừa cười đi lên núi, Lục Hướng Noãn phát hiện ra chỗ mấy cây hạt dẻ kia là vô cùng tự nhiên, nếu không phải khi cô xuống núi có làm ký hiệu, chỉ sợ cô cũng không tới được.
Sau khi rẽ mấy vòng, cuối cùng đám Lục Hướng Noãn cũng tới nơi.
Hồ Ái Hương mệt đến mức ngồi dưới đất thở hổn hển: “Chẳng trách hạt dẻ ở nơi này không có người nào hái, quá xa, Hướng Noãn, sao em lại phát hiện ra?”
Trình Hiểu Yến cũng thế, cũng không chê dơ ngồi bệt dưới đất.
“Khi lên núi hái thuốc, tình cờ em phát hiện được.” Hiện giờ cơ thể của Lục Hướng Noãn trải qua nước linh tuyền cải tạo, cho nên đi lâu như vậy mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Thể chất của Lục Hướng Noãn, Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến mệt đến mức nằm sấp nhìn thôi cũng vô cùng hâm mộ.
Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến nghỉ tạm một lát, sau đó dậy làm việc, hạt dẻ trên đất được ba người nhặt hết, nhặt chừng ba sọt to.
Nhưng mà trên cây vẫn còn nhiều, lần này bọn họ không hái, lần sau sẽ bị người khác hái mất.
Cho nên ba người tính toán, dứt khoát nhân dịp lần này hái hết hạt dẻ, đặt trong nhà tích trữ qua mùa đông.
Ở dưới ánh mắt hâm mộ của Hồ Ái Hương và Lục Hướng Noãn, Trình Hiểu Yến nhanh chóng trèo lên cây.
Lục Hướng Noãn ngửa đầu nhìn Trình Hiểu Yến trên cây hơi sợ hãi, không nhịn được lắm miệng dặn dò cô ấy cẩn thận một chút.
Trình Hiểu Yến vui vẻ nói:
“Hướng Noãn, em cứ yên tâm đi, từ nhỏ chị đã được nuôi như con trai, 6 tuổi đã biết trèo cây, độ cao này không làm khó được chị. Em và chị dâu Hồ nhanh tránh sang một bên, đừng để đến lúc nữa chị đánh hạt dẻ, đánh trúng hai người.”
Lục Hướng Noãn và Hồ Ái Hương nghe lời Trình Hiểu Yến nói, lập tức tránh sang một bên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận