Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 843: Đúng là hai mẹ con

Khi nước đường trong nồi dần ngào thành hơi màu vàng, còn dinh dính, cô lấy đũa chấm ít nước đường trong nồi, phát hiện có trạng thái hơi sền sệt kéo sợi xong, vội vàng cho đũa chấm nước đường vào nước lạnh.
Lục Hướng Noãn phát hiện nước đường trên chiếc đũa nhanh chóng đọng lại, rụng ra một ít, bỏ vào trong miệng nếm thử thì xốp giòn không dính, thì biết nước đường mình ngào thành công.
Lục Hướng Noãn không dám chậm trễ, rải ít mè trắng đã xào chín vào, sau đó cầm lấy sơn tra Trình Hiểu Yến đã xuyên xong cho vào nước đường ngào xong.
Ngay sau đó cô lấy ra, đặt lên giấy dầu đã chuẩn bị trước, đợi nó khô lại.
Lục Hướng Noãn một hơi làm 40 xiên kẹo hồ lô, mãi đến khi nước đường ngao trong nồi đều dùng hết, cô mới dừng lại.
40 xiên kẹo hồ lô để cạnh nhau, trường hợp đó còn rất đồ sộ.
Trình Hiểu Yến nói: “Hướng Noãn, làm như vậy hơi nhiều đúng không.”
“Bình thường mà.” Lục Hướng Noãn nói xong thì gọi Vương Ái Dân ở bên ngoài vào nhà ăn kẹo hồ lô.
Vương Ái Dân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kẹo hồ lô như vậy, kinh ngạc cảm thán:
“Oa, thật nhiều kẹo hồ lô…”
Còn chưa nói hết câu, trong tay Vương Ái Dân đã bị nhét một xiên kẹo hồ lô, vẻ mặt cậu bé kinh ngạc vui mừng, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn dì xinh đẹp.
Lục Hướng Noãn dỗ dành: “Dì làm, mau nếm thử xem ăn ngon không.”
Lần này đứa nhóc Vương Ái Dân vô cùng cấp lực, há to miệng cắn, lúc này cậu bé y như con sóc con ăn vụng đồ, quai hàm tròn vo, nhìn rất đáng yêu.
“Dì… Thật ngon… Thật ngon…” Vương Ái Dân nuốt cả quả khen.
Ăn được đồ ăn ngon như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Ăn ngon, lát nữa lại ăn thêm một xiên.” Lục Hướng Noãn nói xong, cũng nhấm nháp thành quả lao động của mình.
Hôm nay làm còn tính thành công.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn thấy Trình Hiểu Yến vẫn luôn không ăn, thì cầm lấy xiên hồ lô cứng rắn nhét vào trong tay cô ấy, bảo cô ấy mau ăn.
Trình Hiểu Yến không từ chối được chỉ có thể ăn.
Đúng là hai mẹ con, vừa mới ăn xong đôi mắt của Trình Hiểu Yến lập tức sáng lên.
Ăn còn ngon hơn chồng cô ấy đến huyện thành mua cho cô ấy, tay nghề của em dâu đúng là giỏi, nấu gì ăn cũng ngon, lúc này Trình Hiểu Yến phục Lục Hướng Noãn sát đất.
Nhưng mà ăn ngon tới mấy, Trình Hiểu Yến cũng chỉ ăn một xiên, cho dù Lục Hướng Noãn lại nói thế nào, cô ấy cũng không chịu ăn.
Trái lại đứa nhóc Vương Ái Dân lại ăn hai xiên hồ lô.
Sắp đến giờ ăn cơm trưa, Trình Hiểu Yến xách Vương Ái Dân trở về, chẳng qua trong tay Vương Ái Dân có bốn xiên kẹo hồ lô Lục Hướng Noãn cho.
Bốn xiên kẹo hồ lô này cậu bé phải cho cha và anh chị ăn.
Trình Hiểu Yến sợ cậu bé không cầm chắc lại rơi xuống đất, nên mở miệng bảo cầm giúp cậu bé.
Kết quả Vương Ái Dân nắm chặt không buông, Trình Hiểu Yến chỉ có thể tùy cậu bé.
Khi Trình Hiểu Yến rời đi, Lục Hướng Noãn dùng giấy dầu gói làm hai phần, trong mỗi phần có bốn xiên, đưa qua cho Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên vợ chính ủy.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn chưa từng tới nhà Trương Cải Liên, cuối cùng vẫn là Hồ Ái Hương dẫn cô đi qua.
Đợi khi cô xách quà Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên đưa cho về đến hà, Hoắc Cảnh Xuyên đã huấn luyện xong trở về.
“Em đi đâu thế, nóng chảy đầy mồ hôi.” Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng tự nhiên lấy khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau khô mồ hôi trên trán cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nói: “Em đi đưa kẹo hồ lô cho chị dâu còn có vợ chính ủy.”
“Vừa mới khỏi xong, đừng để bị mệt.” Trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên tràn ngập sủng nịch nhìn cô.
Cả buổi sáng, Hoắc Cảnh Xuyên đều đang suy nghĩ “Hứa Nhạc” là ai.
Nghe tên Hoắc Cảnh Xuyên lập tức biết là đàn ông, còn là người đàn ông có quan hệ rất thân với vợ anh, nếu không vợ anh đã không có phản ứng lớn như thế, ở trong mơ còn gọi tên anh ta.
Nghĩ tới đây, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức ghen tị đến mức sắp nổi điên.
Không cam lòng cùng với ý nghĩ muốn hủy hoại người đàn ông tên Hứa Nhạc kia điên cuồng chiếm cứ đại não, anh chỉ muốn trong lòng cô chỉ có mình anh.
Về nhà vốn định mở miệng hỏi Lục Hướng Noãn xem Hứa Nhạc là ai, nhưng mà khi Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lục Hướng Noãn thì anh đột nhiên đánh mất ý nghĩ này.
Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên không muốn biết người đàn ông tên Hứa Nhạc là ai, anh sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe từ miệng Lục Hướng Noãn.
Hiện giờ khá tốt, cho dù thế nào, chỉ cần cô ở bên cạnh mình là được, Hoắc Cảnh Xuyên hèn mọn nghĩ thầm.
Lúc này anh cảm thấy may mắn mình ở bộ đội tham gia quân ngũ, nếu anh cố chấp không buông tay, vậy thì cô vĩnh viễn không thể rời xa mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận