Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 740: Bàn chuyện cưới hỏi

Nhưng mà Vương Giải Phóng đâu chịu đồng ý, anh ta không thể tách rời nàng dâu còn nóng hôi hổi, cho nên mày dày mày dạn ở lại.
Trong lúc này vẫn luôn nói đông nói tây nói chuyện phiếm với Lục Hướng Noãn, nhưng ánh mắt thì nhìn Vương Hiểu Linh.
Vợ của anh ta thật đẹp.
Lúc này Vương Giải Phóng đã thể hiện rõ câu nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Lục Hướng Noãn thực sự không chịu nổi, cố nén tức giận sắp bùng nổ đuổi Vương Giải Phóng ra ngoài, còn có cả Vương Hiểu Linh đang nhóm lửa.
Bọn họ vừa rời đi, Lục Hướng Noãn lập tức cảm thấy lỗ tai thanh tịnh hơn.
Mà Vương Hiểu Linh thì nhìn Vương Giải Phóng với ánh mắt khiển trách, nhưng mà Vương Giải Phóng thấy chột dạ, rõ ràng là anh ta chưa làm gì mà.
“Đi quét sân đi.”
Vương Hiểu Linh có chút không chịu nổi nhiệt tình của Vương Giải Phóng, nhanh chóng tìm lý do đuổi anh ta đi.
Đây là lần đầu tiên vợ sai anh ta làm việc, cho nên Vương Giải Phóng lập tức cầm chổi quét dọn.
Mà Vương Hiểu Linh cũng không nhàn rỗi, lại khom lưng nhổ sạch sẽ cỏ dại trên đất.
Thực sự là để Lục Hướng Noãn bận rộn trong phòng bếp một mình, trong lòng Vương Hiểu Linh có áy náy.
Nấu cơm xong, sân nhà của Lục Hướng Noãn cũng được Vương Hiểu Linh và Vương Giải Phóng dọn dẹp sạch sẽ.
Trên bàn cơm.
Vương Giải Phóng gắp một cái đùi gà đặt vào trong bát Vương Hiểu Linh, Vương Hiểu Linh sống chết không cần:
“Đùi gà này để Lục Hướng Noãn ăn, cô ấy bận việc cả sáng rồi.”
Lục Hướng Noãn ăn đùi gà trong tay, mí mắt không nâng lên nói: “Không cần, gà có hai chân, tôi ăn một cái đủ rồi.”
Tuy gà này là Vương Giải Phóng mang tới, nhưng cơm là cô nấu, cho nên Lục Hướng Noãn ăn không cảm thấy tội lỗi gì.
Nói ra tay nghề của cô thật sự quá tốt.
Vương Giải Phóng cười hì hì nói:
“Ăn đi, chị dâu đã lên tiếng, đợi ngày nào đó anh rảnh lại mua một con tới đây hầm, khu thanh niên trí thức các em không thể ăn mảnh được.”
“Dừng, lần sau đừng tới, tôi lớn tuổi, không chịu nổi hai người kích thích.”
Lục Hướng Noãn vừa nghe thấy thế thì từ chối.
Vương Giải Phóng và Vương Hiểu Linh vừa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, gương mặt lập tức đỏ lên, chẳng qua gương mặt của Vương Hiểu Linh hơi đen nên không hiện rõ.
Ăn uống no đủ xong, Vương Giải Phóng tiến vào phòng bếp giúp đỡ thu dọn, sau khi thu dọn xong thì lên núi với Vương Hiểu Linh, tìm chỗ không có ai nói chuyện, rồi đi trở về.
“Con muốn kết hôn? Cô gái nhà ai, không được không được, đây là chuyện tốt, mẹ phải đi gọi cha con về.”
Tôn Mỹ Linh nói xong, thì vội vàng chạy ra ngoài gọi người.
Chỉ một lát sau, Tôn Mỹ Linh kéo Vương Kiến Quốc còn đang đi làm trở về.
Đương nhiên là xin nghỉ nửa ngày trở về.
Rất rõ ràng, Vương Kiến Quốc biết được tin tức này xong cũng rất kích động: “Cô gái nhà ai thế? Con nói với cha mẹ để cha mẹ tới cầu hôn cho con.”
“Là thanh niên trí thức ở đại đội Hồng Kỳ.”
Vừa nghe là thanh niên trí thức, hai vợ chồng già u sầu.
Dù sao con trai nhà mình có tình huống gì, bọn họ vẫn biết, như vậy không phải là gây tai họa cho cô gái người ta sao.
“Người ta biết chuyện con không được không?” Tôn Mỹ Linh sợ tổn thương lòng tự trọng của con trai, cho nên luôn châm chước mãi mới dám mở miệng.
“Biết ạ.”
Vương Kiến Quốc giành trước một bước nói: “Cô gái người ta nói sao?”
Ngay cả Tôn Mỹ Linh lúc này cũng không dám thở dốc.
Vương Giải Phóng nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai bọn họ, ba hoa nói: “Cô gái người ta nguyện ý gả cho con, nói con rất tốt.”
Nhưng không ngờ Vương Giải Phóng bị cha anh ta đánh một quyền.
Vương Kiến Quốc nhìn Vương Giải Phóng lúc này còn không nghiêm chỉnh, xụ mặt nói:
“Nói thật.”
“Con nói thật mà, người ta muốn tìm một người biết nóng biết lạnh, mà con trai cha là loại người đó, nếu cha mẹ không đồng ý thì thôi. Với tình hình của con hiện giờ, đừng gây tai họa cho cô gái người ta thì hơn.”
“Con nói cái gì thế, phi phi phi, con trai, con nói thật với mẹ, cô gái kia thật sự nguyện ý sao?”
“Vâng.”
“Vậy người nhà cô bé đó thì sao? Có đồng ý không.”
Vương Giải Phóng ngắt đầu bỏ đuôi kể lại cảnh ngộ Vương Hiểu Linh gặp phải cho mẹ anh ta nghe, tóm lại là thành công xây dựng hình tượng cô gái nhỏ đáng thương bị cả nhà bắt nạt.
Tôn Mỹ Linh không nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ khổ như vậy, chảy nước mắt ra, mãi đến khi khăn tay trong tay ướt đẫm mới nín khóc.
“Người nhà kia không cần, nhà chúng ta thương. Nếu cô gái người ta nguyện ý gả cho con, vậy chúng ta đừng chậm trễ nữa, người khác kết hôn nên có đều phải chuẩn bị đủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận