Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 897: Trần ai lạc định

Cả ngày mở miệng nói lời thô tục, hoàn toàn không bận tâm mấy cô gái còn chưa kết hôn như bọn họ.
Đàn ông trong đội ngoại trừ chuyện trong ruộng thì chính là chuyện trên giường, có rất nhiều lần cô ta suýt nữa khó giữ được trong sạch, nhưng mà vẫn bị người ta chiếm tiện nghi.
Đến bây giờ, ký ức nhục nhã đó vẫn là ký ức Kiều An Na luôn không muốn nhớ tới và nhắc tới.
Ngoại trừ cô ta ra thì không có bất cứ người nào biết, ngay cả chuyện mình có thể thuận lợi trở về thành phố, trong đó bao gồm cô ta bán cơ thể mình làm giao dịch với đại đội trưởng Lý Minh Lâm mới được.
Cô ta thực sự chịu đủ ở đó rồi.
Nếu bị trục xuất trở về, hậu quả không dám tưởng tượng, chỉ riêng tên sắc ma Lý Minh Lâm kia cô ta cũng không ứng phó được.
Hoắc Cảnh Xuyên nói lời tàn nhẫn:
“Tôi không làm gì, tôi chỉ khiến cô từ đâu tới thì về đó đi.”
Anh cũng không vì người trước mặt là phụ nữ mà thương tiếc cô ta, mỗi người đều có vảy ngược của mình, mà vảy ngược của anh là vợ anh Lục Hướng Noãn.
Chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt cô, đây cũng là hứa hẹn của anh đối với cô lúc trước.
Nghe anh nói như vậy, cả người Kiều An Na đã sắp hỏng mất: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh không thể làm như vậy, anh có nghe thấy không, tôi không đồng ý.”
Hoắc Cảnh Xuyên không thèm để ý cô ta điên cuồng gào rú, lạnh lùng nói:
“Tôi đã báo với bên thanh niên trí thức làm công tác phúc thẩm, như vậy rất nhanh sẽ có người tới đây tìm cô.
Đừng trông cậy vào Kiều gia có thể giúp cô, Kiều Chấn Quốc và Kiều Chí Nguyên ích kỷ cỡ nào, cô là người Kiều gia có lẽ biết rất rõ.”
Anh đã nói chuyện với bên Kiều gia, chỉ cần bọn họ dám giúp đỡ Kiều An Na, như vậy cho dù anh liều mạng vứt bỏ tiền đồ cũng cá chết lưới rách với bọn họ.
Hiện giờ Kiều gia đã là như mặt trời xuống núi.
Đương nhiên là Kiều An Na biết cha cô ta, ông nội cô ta là loại người gì, cả người xụi lơ ngồi trên ghế, không nói được nên lời chỉ biết khóc.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ngồi đối diện, bị ầm ĩ hơi đau đầu nên nói: “Khóc khó nghe muốn chết.”
Không bằng một nửa của vợ anh, tiếng khóc của vợ anh chọc người ta thương tiếc, chọc người ta yêu thương.
Hơn nữa khi làm chuyện đó, càng khiến anh không thể dừng lại được.
Kiều An Na bị rống ngu ngơ mấy giây, đột nhiên cô ta quỳ xuống với Hoắc Cảnh Xuyên, cầu xin anh:
“Hoắc Cảnh Xuyên, tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi.”
“Hiện giờ biết sai, đã muộn rồi, lúc trước khi cô mắng vợ tôi, cô nên suy xét tới hậu quả này.
Con người làm sai, thì phải trả giá thật nhiều, vừa rồi đã quên nói với cô, trước khi cô bị phúc thẩm vẫn còn vất vả ra tòa án quân sự trước, phá hoại quân hôn, hậu quả cô biết.”
Kiên nhẫn của Hoắc Cảnh Xuyên bị mài sạch không còn, anh đã nói xong hết mọi chuyện sau đó không quay đầu lại rời đi.
Ít nhất sau này, cái tên Kiều An Na này sẽ không xuất hiện trước mặt vợ anh nauwx.
Giải quyết xong một người, còn người thứ hai, Hoắc Cảnh Xuyên dựa theo hỏi thăm lúc trước, rất nhanh đã tới bệnh viện chỗ Đoạn Tiểu Vi.
Lúc này Lý Tiểu Điệp đang ở bệnh viện với con gái, Đoạn Thủ Chính cũng vì con gái bị kích thích, sợ luẩn quẩn trong lòng lại ầm ĩ tự sát, cho nên dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, ở bệnh viện chăm sóc con gái với vợ.
Nếu không Hoắc Cảnh Xuyên đã không phải tốn nhiều trắc trở như vậy, tới bệnh viện tìm người.
Thường nói kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt, Đoạn Thủ Chính và Lý Tiểu Điệp cũng không ngoại lệ.
Nhìn người trước mặt hại con gái mình thành ra điên điên khùng khùng như bây giờ, Lý Tiểu Điệp ước gì có thể tiến lên cắn anh một cái.
Lý Tiểu Điệp quát: “Cậu tới đây làm gì, cút ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón cậu.”
Đoạn Thủ Chính luôn vui buồn không hiện, cho nên cho dù ông ta nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng tức giận, nhưng cũng không nổi điên như Lý Tiểu Điệp:
“Đoàn trưởng Hoắc, cậu thấy rồi đấy, nơi này không chào đón cậu, mời cậu rời đi.”
Tạm thời ông ta không thể động vào Hoắc Cảnh Xuyên, bởi vì không phải lúc.
Nhưng mà Đoạn Tiểu Vi nghe thấy ba chữ đoàn trưởng Hoắc, lập tức quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên tới thật, Đoạn Tiểu Vi kích động tới mức không kịp đi giày, vội vàng chạy tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên.
Cô ta vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng bị Hoắc Cảnh Xuyên né tránh.
Đoạn Tiểu Vi nói chuyện kèm theo ngây thơ của thiếu nữ: “Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng anh cũng tới thăm em.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận