Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 224: Hạt dẻ

Đột nhiên đi một lát Lục Hướng Noãn bị thứ gì đó đâm, cô đau kêu lên một tiếng hấp dẫn sự chú ý của mấy người, bọn họ nhanh chóng quay đầu nhìn cô.
Lục Hướng Noãn nhặt thứ đâm mình trên đất lên xem, còn chưa đợi cô nói chuyện Vương Hiểu Linh đã vô cùng tò mò hỏi đây là thứ gì, sao có nhiều gai như vậy.
“Đây là hạt dẻ, có thể ăn.” Vương Quế Anh nói xong thì nhận lấy hạt dẻ từ tay Lục Hướng Noãn, sau đó lột bỏ vỏ ngoài đâm tay một cách điêu luyện, lộ ra hạt dẻ ở bên trong.
“Vậy mà hạt dẻ trông như vậy, hôm nay cháu đúng là mở mang kiến thức.” Vương Hiểu Linh không nhịn được cảm thán nói.
“Lại đợi thêm mấy ngày, thứ này sẽ chín, đến lúc đó thì có thể hái, tích trữ ở trong nhà qua mùa đông ăn, các đội viên đều làm như vậy. Nhưng mà đến lúc đó các cháu ra tay nhanh một chút, nếu không sẽ bị mấy người khác trong đội hái sạch, không chỉ hạt dẻ này, còn có hạt phỉ trên núi nữa.” Vương Quế Anh dặn dò bọn họ.
Vừa nghe nói là đồ ăn, Vương Hiểu Linh lập tức để bụng, trong lòng có kế hoạch đến lúc đó nhất định phải lấy nhiều thứ này.
Mà Lục Hướng Noãn thì đột nhiên muốn ăn hạt dẻ xào đường, hình như cô không tích trữ thứ này trong không gian, nhưng mà có thể lấy một ít cho vào không gian, đến lúc đó mùa đông làm hạt dẻ xào đường, bánh hạt dẻ.
Còn có chính là đặc sản trên núi cô cũng phải để một phần gửi tới Bắc Kinh, ân huệ nguyên chủ và cô khi mới xuyên qua nhận được, phải trả lại.
Đây là thứ duy nhất cô có thể lấy ra bên ngoài, còn không khiến người ta hoài nghi.
Sau đó mấy người vừa nói vừa cười về nhà.
Về đến nhà, Vương Quế Anh phơi đống nấm bọn họ kiếm được hôm nay ra, nấm phơi khô xong đến lúc đó có thể giữ lại ăn qua mùa đông.
Mà Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn thì ở bên cạnh học, bởi vì đợi bọn họ dọn ra xong, bọn họ cần tự mình làm những việc này.

Hoắc Đại Khánh đã trở về, là gương mặt xanh mét trở về.
Phía sau còn có côn trùng lôi thôi đi theo đuôi, cũng chính là Dương Thiên Chân.
Nhưng mà hiện giờ cô ta không còn dáng vẻ tiểu thư kiêu căng kiêu ngạo không ai bì nổi như trước, vẫn luôn cúi đầu, trong mắt không có chút ánh sáng.
Có thể nghĩ tới, mấy ngày nay vị đại tiểu thư chưa từng hưởng qua khó khăn của nhân gian cũng sống không tốt lắm.
Muốn nói là vì sao đưa người trở về vòng đi vòng lại lại về đại đội bọn họ, xét đến cùng chính là đại đội khác vừa nghe chuyện tiểu tổ tông này phạm phải, đều lắc đầu cả đám không chịu nhận.
Trừ chuyện này ra là Dương Thiên Chân không thể quay về Bắc Kinh, bởi vì con đường trở về đã bị phá hỏng, hộ khẩu chuyển tới đây, không có biện pháp quay trở về.
Nếu không trở về, cô ta cũng không có hộ khẩu.
Cuối cùng không có biện pháp, lãnh đạo công xã cưỡng ép Hoắc Đại Khánh dẫn người trở về, vì chuyện này Hoắc Đại Khánh còn cãi nhau một trận ở công xã, nhưng không thể làm được gì.
Cuối cùng không thể không miễn cưỡng chấp nhận hiện thực này, dẫn cô ta trở về.
Khi Lục Hướng Noãn thấy Dương Thiên Chân, lông mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi, nhưng mà rất nhanh cô không để trong lòng.
Bởi vì cô dọn ra khỏi khu thanh niên trí thức là chuyện đương nhiên, đến lúc đó cho dù cô ta tác quái thế nào, đều không liên quan tới cô.
Chẳng qua là đáng thương cho những người khác ở khu thanh niên trí thức, nhưng chuyện này đâu liên quan tới cô.
Cho nên Lục Hướng Noãn bưng chậu tráng men đã lõm một mảng tìm được dưới đống đổ nát ở khu thanh niên trí thức đi giặt quần áo tiếp.
“Cô ta lại trở về à?” Vương Quế Anh lặng lẽ kéo Hoắc Đại Khánh sang một bên hỏi.
“Ừm.” Hoắc Đại Khánh dùng mũi phát âm thể hiện bất mãn của mình.
Thực ra con người ông ấy khá dễ ở chung, chỉ cần bạn không làm chuyện phóng hỏa giết người, ông ấy đều có thể tha thứ.
Đương nhiên còn có một chuyện là ông ấy đã từng trải qua nạn đói ba năm, thấy nhiều người vì không có lương thực mà bị chết đói như vậy, cho nên ông ấy rất ghét loại người lãng phí lương thực, cho dù là ông trời tới cũng không thay đổi được gì.
Rất rõ ràng, âm thanh bất mãn này bị Dương Thiên Chân nghe thấy được, trên gương mặt nhút nhát sợ sệt tràn ngập lúng túng và bất an, căng thẳng tới mức không biết để tay ở đâu, sợ đại đội trưởng không cần cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận