Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 697: Ngô Miểu Linh bị chọc tức rời đi

“Đồng chí Ngô đi làm ở đâu thế?”
Đến rồi, Lục Hướng Noãn vừa nói như vậy, Vương Giải Phóng lập tức nghe ra được mùi thuốc súng, anh ta vội vàng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên xin giúp đỡ.
Nhưng không ngờ ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn không chớp.
Vương Giải Phóng dứt khoát mặc kệ.
Ngô Miểu Linh thấy cô hỏi như vậy trong lòng thầm vui sướng, có chút ngượng ngùng nói:
“Tôi đi làm ở hợp tác xã mua bán, đã làm mấy năm.”
“Ồ, tôi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đúng là kém đồng chí Ngô.”
“Cũng bình thường thôi, đi làm ở hợp tác xã mua bán đúng là mạnh hơn các cô một chút.”
Thấy Lục Hướng Noãn khen mình như vậy, sắc mặt thái độ của Ngô Miểu Linh mới tốt hơn một chút, ánh mắt còn nhìn về phía Vương Giải Phóng.
Không nghĩ tới đây là cái hố Lục Hướng Noãn đào cho cô ta mà thôi.
“Vậy sao? Thanh niên trí thức chúng tôi xuống nông thôn là hưởng ứng kêu gọi của tổ chức, chúng tôi dốc lòng cắm rễ ở nông thôn làm xây dựng, chúng tôi khai hoang mở rộng đất đai, chúng tôi vất vả cần cù cày cấy. Nếu dựa theo cách nói này của cô, vậy chúng tôi…”
“Không phải, không phải, tôi không có ý này.”
Ngô Miểu Linh vừa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, thì hoảng đến mức luống cuống tay chân, nhanh chóng phủ nhận.
Cô ta không muốn mất công việc, bị kéo đi phê bình.
“Vậy cô có ý gì?”
“Tôi… Tôi… Tôi, anh Giải Phóng, em thật sự không có ý đó.”
Ngô Miểu Linh nói một lát lại khóc ra.
“Cô nói với tôi cũng vô dụng, là tư tưởng giác ngộ của cô có vấn đề.” Vương Giải Phóng không giúp cô ta còn đâm thêm một nhát dao.
“… Em không có…”
Ngô Miểu Linh không chịu nổi áp lực che mặt chạy đi.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ thờ ơ của Vương Giải Phóng, không nhịn được tốt bụng nhắc nhở:
“Anh không đuổi theo à?”
“Đuổi theo làm gì, cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Vương Giải Phóng không thèm để ý nói.
Nếu anh ta thật sự đuổi theo, như vậy mới xảy ra chuyện ấy chứ, nói không chừng còn mất đi trong sạch của bản thân.
Nghĩ tới cuối cùng mình phải sống bên người phụ nữ như vậy cả đời, Vương Giải Phóng lập tức cảm thấy khó chịu, thực sự có ngày đó mà nói, còn không bằng tìm cành cây treo cổ thì hơn.
“Dùng bữa.” Hoắc Cảnh Xuyên gắp đồ ăn vào bát Lục Hướng Noãn nói.
“Ừm.” Lục Hướng Noãn cũng không đùa Vương Giải Phóng nữa, chuyên tâm ăn đồ ăn trong bát.
Đợi khi ăn sắp xong, Vương Giải Phóng ngẩng đầu, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu:
“Chị dâu, thanh niên trí thức đen trong đại đội bọn chị có đối tượng chưa?”
“Thanh niên trí thức đen?” Trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn còn chưa kịp phản ứng đó là ai.
“Vương Hiểu Linh.” Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh nhắc nhở cô.
“Không rõ lắm, anh có rảnh hỏi cô ấy là được.”
Lúc này Lục Hướng Noãn ít nhiều gì cũng nhìn ra được Vương Giải Phóng có chút ý đối với Vương Hiểu Linh, nếu không anh ta đã không hỏi như thế.
Nhưng mà một phương diện là cô không rõ tình hình của Vương Hiểu Linh lắm, về phương diện khác là cô sợ mình nói sai, mang đến phiền phức cho Vương Hiểu Linh, cho nên Lục Hướng Noãn mới nói như vậy.
“Vậy được rồi.”
Vương Giải Phóng nói xong thì hối hận, đang êm đẹp anh ta hỏi thanh niên trí thức đen làm gì.
Đúng là nhàn rỗi đến trứng đau.
Có hai người đàn ông ở đây, đồ ăn nhiều tới mấy cũng có thể ăn sạch, cho nên mấy món ăn Hoắc Cảnh Xuyên gọi, dưới nỗ lực của ba bọn họ đều ăn sạch bách.
Hoắc Cảnh Xuyên đứng dậy vỗ cánh tay của Vương Giải Phóng: “Vất vả cho anh rồi, đợi trở về mời anh uống rượu.”
“Cứ giao cho tôi, hôm sau tôi đi đón anh.”
“Không cần, tôi tự mình đi được.”
“Vừa vặn tôi còn có chút việc cần đến đại đội của các anh xử lý, tiện đường.”
Hay là nhân cơ hội này đi, nếu không anh ta gặp thanh niên trí thức đen kia kiểu gì.
Xong rồi xong rồi, sao lại nghĩ tới cô ấy, Vương Giải Phóng cảm thấy mình si ngốc rồi.
Nhưng thật ra Lục Hướng Noãn ở một bên cười mà như không cười nhìn anh ta, cũng không nói lời nào.
Người này thật sự rất xứng với Vương Hiểu Linh, tính cách bổ sung cho nhau.
Không biết vì sao Vương Giải Phóng bị Lục Hướng Noãn nhìn như vậy có chút chột dạ, ánh mắt ngó loạn khắp nơi không dám nhìn cô.
Hoắc Cảnh Xuyên dẫn theo Lục Hướng Noãn rời đi dưới ánh mắt của Vương Giải Phóng.
Mà Vương Giải Phóng xoay người về nhà tìm cha anh ta tố cáo.
“Con trai, thế nào? Khi nào kết hôn? Lúc nào mẹ mới được ôm cháu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận