Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 185: Triệu Hồng Mai chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ

Mà Vương Quốc An thấy ông ấy chạy mất không còn bóng dáng, cũng nhanh chóng đạp xe rời đi.
Buổi sáng khi Hoắc Đại Khánh điểm danh, phát hiện thiếu Dương Thiên Chân chưa tới, cau mày sắp xếp cho đội viên khác xong, thì giữ Vương Hiểu Linh ở lại.
“Đại đội trưởng, chú tìm cháu có chuyện gì ạ?” Vương Hiểu Linh nói nhanh giống y như súng máy.
Nhìn Vương Tú Lan khiêng cuốc đã rời đi không thấy bóng dáng, trong lòng cô ấy sốt ruột muốn chết, công điểm của cô ấy.
“Sao hôm nay Dương Thiên Chân ở khu thanh niên trí thức bọn cháu không tới làm việc?”
“Chú nói cô ta à, đang ngủ trên giường, khi tới chúng cháu đều gọi cô ta, kết quả cô ta vẫn không chịu dậy.” Trên thực tế chỉ có mình Vương Ngọc Hương đi gọi cô ta, bọn họ ăn cơm xong thì chạy đi làm việc.
Vương Ngọc Hương không gọi được cô ta, bọn họ đâu cần phí miệng lưỡi làm gì, có thời gian nói chuyện còn không bằng khiên cuốc đến ruộng ngô giẫy cỏ.
Hoắc Đại Khánh nghe cô ấy nói như vậy thì gương mặt âm trầm hơi đáng sợ, ngày hôm qua ông ấy ra lệnh và giảng giải với cô ta nhiều lần, kết quả lời nói của ông ấy đều tiến vào bụng chó.
Tuy so sánh như vậy là không đúng, nhưng mà Hoắc Đại Khánh thực sự nổi giận.
Nhưng hiện giờ Vương Hiểu Linh thích công điểm như mạng không quản nhiều như vậy:
“Đại đội trưởng, chú còn có việc gì không? Không còn việc gì thì cháu đi trước đây.”
Cô ấy khiêng cuốc trên vai vận sức đợi phát động, chỉ thấy Hoắc Đại Khánh mở miệng nói một câu không còn việc gì, Vương Hiểu Linh lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Mà Hoắc Đại Khánh nhìn bóng dáng cô ấy đi xa, thì lắc đầu.
Sao giữa thanh niên trí thức lại có khác biệt nhiều như vậy, nếu Dương Thiên Chân có một nửa cố gắng như Vương Hiểu Linh, có thể khiến ông ấy tiết kiệm không ít sức lực.
Tối qua khi đi dạo xung quanh thì ông ấy gặp Lưu Quốc Cường, Lưu Quốc Cường đã khen hai thanh niên trí thức tới tận trời cao.
Nhưng vẫn luôn nằm ngủ như vậy không được, Hoắc Đại Khánh tìm tới Triệu Hồng Mai chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, hai người kết bạn đi tới khu thanh niên trí thức.
Hoắc Đại Khánh không có biện pháp vào phòng, cho nên đợi ở bên ngoài.
Triệu Hồng Mai xắn tay áo, có tư thế như đánh nhau đi vào phòng, kết quả nhìn thấy Dương Thiên Chân ngủ tay chân xiêu vẹo khóe miệng còn chảy nước dãi, lập tức khiến bà ấy tức điên.
Cũng không để ý tới tình cảm tiến lên kéo chăn cô ta, Dương Thiên Chân đang nằm mơ mộng đẹp đột nhiên run rẩy một cái, muốn kéo chăn theo bản năng.
Kết quả kéo một lúc lâu cũng không kéo được, cô ta miễn cưỡng mở mắt ra tìm chăn, kết quả thấy được gương mặt phóng to trước mặt cô ta.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng không trung.
“Đại đội trưởng, bà ta sáng sớm đã dọa người khác.” Dương Thiên Chân mới bị dọa đã khóc, cho nên gương mặt nhỏ đỏ bừng, trên lông mi còn treo nước mắt.
Trên người mặc là quần áo ngày hôm qua.
Triệu Hồng Mai vừa nghe cô ta giảo biện như vậy, thì giận sôi máu, không đợi Hoắc Đại Khánh mở miệng bà ấy đã mở miệng trước:
“Mặt trời đã phơi tới mông, cô còn không đi làm việc, còn có mặt mũi tố cáo tôi dọa người?”
Triệu Hồng Mai là người thẳng tính, có gì nói đó, sẽ không nhịn trong lòng.
Khi đại đội Hồng Kỳ bọn họ không chọn ra được người thích hợp làm chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, Triệu Hồng Mai tự động xin ra trận.
Vốn dĩ nghĩ là con la cũng là ngựa lôi ra nhìn xem, không nghĩ tới thật sự là được bà ấy làm ra dáng ra hình, ít nhất chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi trong đội không cần Hoắc Đại Khánh nhọc lòng.
Cho nên bà ấy ngồi chắc vị trí chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ như vậy.
Mà Hoắc Đại Khánh rõ ràng là đứng về phía Triệu Hồng Mai, cũng hỏi cô ta vì sao không đi làm việc.
Nhìn hai người có vẻ mặt nghiêm túc, Dương Thiên Chân bị dọa không nói nên lời, mới định há miệng muốn khóc, thì nghe Triệu Hồng Mai nói:
“Cô lại khóc thì tôi đưa cô tới văn phòng của thanh niên trí thức, đến lúc đó bị nhốt lại thì không liên quan tới tôi.”
Lập tức khiến cô ta sợ tới mức không dám khóc, mím môi, vẻ mặt ấm ức.
Nhưng mà hai người ở đây không phải người thương hương tiếc ngọc, đặc biệt là Triệu Hồng Mai nhìn thấy cô ta như vậy càng thêm tức giận.
“Cái mặt khóc tang này là sao, người không biết còn tưởng là tôi và đại đội trưởng bắt nạt cô, rõ ràng là cô làm sai…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận