Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 492: Tranh giành

Còn sống lãng phí không khí, chết thì lãng phí đất đai, trực tiếp dùng chiếu rách cuốn lấy ném tới sau núi cho sói ăn là tốt nhất.
Hoắc Đại Khánh nghe các đội viên phía dưới bàn tán xôn xao, trong lòng có tức giận, xem ra Tam Ma Tử đắc tội không ít người trong đại đội.
Nhưng ông ấy thân là đại đội trưởng không thể không quản, cho nên ông ấy chỉ có thể ném ra sát chiêu của mình:
“Người nào làm tang lễ cho Tam Ma Tử, nhà của Tam Ma Tử sẽ thuộc về người đó.”
Cả đời này Tam Ma Tử không có con cái, cha mẹ sớm đã chết từ mấy năm trước, bên cạnh không có thân thích, cho nên hiện giờ anh ta chết như vậy, nhà của anh ta sẽ để trống.
Còn không bằng tặng người ta, ít nhất có thể làm một lễ tang, đợi sau này cũng có thể có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của anh ta, có lẽ bọn họ sẽ không trách quyết định này của ông ấy.
Hoắc Đại Khánh vừa nói như vậy, kết quả cả đám phía dưới đều im lặng, trợn to mắt, giật mình nhìn Hoắc Đại Khánh.
“Đại đội trưởng, ông nói thật sao?” Người nói chuyện là Vương Thiết Trụ, trong nhà có mấy anh chị em, hiện giờ anh ta đã kết hôn nhiều năm, đứa bé đã lớn mọi người vẫn phải chen chúc ngủ cùng nhau trên giường đất.
Ngay cả buổi tối làm việc cũng phải lén lút, không dám gây ra động tĩnh lớn, thật sự là khiến anh ta khổ muốn chết, cho nên anh ta và vợ nằm mơ cũng muốn có căn nhà của chính mình.
Như vậy anh ta muốn chơi kiểu gì thì chơi, khiến vợ anh ta tâm phục khẩu phục, nhưng mà nhà anh ta quá nghèo, vẫn luôn không có tiền xây nhà.
Hiện giờ nghe đại đội trưởng nói như vậy, trong lòng anh ta có chủ ý.
Nhưng mà không chỉ anh ta có ý nghĩ này, còn có những người khác trong đại đội.
Bởi vì nhà của Tam Ma Tử thật sự quá tốt, ở trong đội cũng coi như là số một số hai, nếu anh ta chịu thương chịu khó chút thì không đến mức lớn tuổi như vậy, còn chưa cưới được vợ.
Đúng là không hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ anh ta.
Hơn nữa Hoắc Đại Khánh chỉ yêu cầu quan tài, không còn gì khác nữa, một cái quan tài đổi một căn nhà, sao có người không đổi?
Cho nên cả đám chen lấn với Hoắc Đại Khánh cho ông ấy thấy mình có thể, chỉ sợ muộn một chút nhà kia sẽ mọc chân bay mất.
Lục Hướng Noãn nhìn cả đám “điên cuồng” vây quanh Hoắc Đại Khánh như vậy, sợ gây họa cho người vô tội va trúng cô, cho nên cô nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Hai tay ôm quyền nhìn bọn họ “biểu diễn”.
Nói đi nói lại, mọi thứ đều chỉ vì hai chữ ích lợi, so với vừa rồi ít nhiều gì cũng có chút châm chọc.
Nếu như tên khốn nạn Tam Ma Tử tỉnh lại nhìn thấy, có lẽ sẽ bị làm cho tức chết, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng bản thân cô cũng không phải người tốt gì, nếu cô không có một căn nhà và mấy thứ cô tích trữ không mang tới đây, khi cô nghe thấy lời Hoắc Đại Khánh nói cũng sẽ động lòng, sau đó vội vàng đi kiếm quan tài cho anh ta.
Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử không chống đỡ được nhiều người như thế, mà Hoắc Đại Khánh ở phía sau bọn họ thì suýt nữa bị đám người nhào ngã.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Kiến Thiết hiền lành sợ cha anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng lấy kẻng ra dùng lực gõ mạnh.
Dù sao lần trước eo của ông ấy không cẩn thận bị trật, nằm trên giường nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng đều không có khả năng nhúc nhích, thường xuyên động một tí là nổi nóng với bọn họ.

Tiếng kẻng này khiến lỗ tai của mọi người đau đớn, Lục Hướng Noãn lấy ít bông trong không gian ra nhét vào lỗ tai, mới miễn cưỡng thấy dễ chịu hơn một chút.
Đúng là có chút ầm ĩ, không đúng, là quá ồn ào…
Người khác cũng thế, hai tay bịt lấy lỗ tai bảo Hoắc Kiến Thiết đừng gõ, lại gõ sẽ điếc tai mất.
Lúc này mọi người mới miễn cưỡng an tĩnh lại, mà Hoắc Đại Khánh thì như sống sót sau tai nạn nhìn con trai cả của ông ấy, vừa rồi cơ thể của ông ấy thật sự không chịu nổi.
Nhưng mà hiếm khi con trai cả Hoắc Kiến Thiết thông minh một lần, Hoắc Đại Khánh nghĩ thầm không thể khen ngợi anh ta, sợ khen ngợi tên nhóc này vui sướng quá không tìm được hướng Bắc, lại làm chuyện gì đó ngu ngốc.
Nhiều người tranh giành muốn mua quan tài cho Tam Ma Tử như vậy, cho người nào không cho người nào Hoắc Đại Khánh cũng rất khó xử.
Cuối cùng trải qua thảo luận của đám cán bộ bọn họ, quyết định nhường cơ hội này cho nhà Lưu Lão Căn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận