Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 762: Hôm nay anh đảm bảo với em, không chạm vào em

Lục Hướng Noãn căn bản xem nhẹ quyết tâm của người đàn ông đói bụng ba mươi năm mới ăn mặn còn muốn ăn thịt.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy vợ không dao động, cúi đầu nhìn dây thừng buộc trên người mình, chưa đến một phút anh đã cởi ra toàn bộ.
Đối với anh mà nói, chuyện này là chuyện trẻ con.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên đè lên người cô.
Lục Hướng Noãn bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ kêu lên, nhưng đều bị Hoắc Cảnh Xuyên nuốt vào bụng.
Ngay sau đó, cuộc sống không biết xấu hổ về đêm lại mở ra.
Có lẽ là hai người ngủ trên giường đất tương đối rắn chắc, nên cho dù hai người vận động mạnh thế nào cũng không bị sập.
Nhưng mà nếu là giường làm bằng gỗ mà nói, chỉ dựa vào cách lăn lộn như vậy của Hoắc Cảnh Xuyên, sẽ lăn lộn giường tan thành từng mảnh.
Sáng ngày hôm sau.
Hoắc Cảnh Xuyên thần thanh khí sảng rời giường, mà Lục Hướng Noãn thì nằm mệt trên giường đất không muốn nhúc nhích.
Người đàn ông này nhất định là chó, còn là chó điên.
“Hôm nay anh đảm bảo với em, không chạm vào em.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn ra được vợ đang giận anh, thì nhanh chóng kiên nhẫn dỗ dành.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn căn bản không tin lời anh, người đàn ông này vừa đến tối là y như chó săn động dục, trong đầu đều là mấy ý nghĩ xấu xa.
Nhưng mà cho dù Lục Hướng Noãn không muốn nhúc nhích, cô cũng phải rời giường, hôm nay còn có chuyện chính cần làm.
Lại qua mấy ngày nữa, cô sẽ phải theo Hoắc Cảnh Xuyên về Bắc Kinh, cho nên cô phải thu dọn đồ trong nhà trước.
Những thứ không mang đi được, những thứ có thể mang đi thì gửi qua trước.
Dưới hầu hạ của Hoắc Cảnh Xuyên, khoảng nửa tiếng Lục Hướng Noãn cũng mặc quần áo xong, thật sự là cô mệt muốn chết, đến bây giờ eo vẫn còn nhức mỏi.
Đối với cuộc sống vợ chồng, Lục Hướng Noãn cảm thấy hôm nay trước khi ngủ mình phải bàn bạc với Hoắc Cảnh Xuyên trước, nhìn xem có thể đừng thường xuyên như vậy hay không.
Tuy mình cũng thoải mái, nhưng thực sự rất mệt, lại bị anh lăn lộn như vậy tiếp, nửa cái mạng sẽ không còn.
Hoắc Cảnh Xuyên làm nóng cơm Vương Quế Anh để lại cho bọn họ, sau đó bưng về phòng ăn.
Bởi vì gần đây Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn dính bên cạnh cô không rời, dính người quá lợi hại, ngay cả đi vệ sinh cũng đợi ở cửa, làm hại hai ngày nay Lục Hướng Noãn không tìm được cơ hội tiến vào không gian tìm đồ ăn ngon.
Cho nên lượng ăn của cô tăng lên một chút, nhưng không nhiều bằng lượng ăn của Hoắc Cảnh Xuyên.
Cơm Lục Hướng Noãn không ăn hết đều vào bụng Hoắc Cảnh Xuyên.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rửa bát sạch sẽ xong, Lục Hướng Noãn dẫn theo anh trở về nhà mình.
Trên đường đi gặp không ít người trong đội, Lục Hướng Noãn chào hỏi với bọn họ.
Nhưng mà khi sắp đến cửa nhà, cô lại gặp Vương Tam Ni, chẳng qua bụng của Vương Tam Ni còn to hơn trước.
Cơ thể gầy gò, phối với cái bụng to nhìn có vẻ quỷ dị đáng sợ.
“Chào thanh niên trí thức Lục.” Vương Tam Ni cũng nhìn thấy Lục Hướng Noãn, tiến lên trước cẩn thận chào hỏi cô.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy cô ấy thì nhớ tới mình khi còn nhỏ bị người nhà ghét bỏ tới cực hạn.
Cho nên Lục Hướng Noãn sờ túi, phát hiện trong túi có mấy cái kẹo sữa thỏ trắng, là Hoắc Cảnh Xuyên sợ cô bị đói nên cho vào, cho nên cô lấy ra hết đưa cho Vương Tam Ni.
“Thanh niên trí thức Lục cho cô, cô cứ nhận lấy đi.” Hoắc Cảnh Xuyên cũng ở bên cạnh thản nhiên mở miệng.
“Cảm ơn.” Vương Tam Ni chỉ lấy một chiếc, sau đó lập tức chạy đi, bụng còn lắc qua lắc lại theo.
Lục Hướng Noãn thân là bác sĩ đứng phía sau nhìn cô ấy rời đi, không nhịn được nhíu mày.
Rất rõ ràng, bệnh tình của Vương Tam Ni không thể kéo dài, lại kéo dài sẽ đè ép tới khí quan như nội tạng buồng trứng, không cẩn thận sẽ bị ung thư.
Đến lúc đó, cô ấy chỉ có thể ở nhà đợi chết.
Vương Tam Ni chạy lên trên núi, trốn tới một chỗ người khác không tìm thấy, cô ấy mở vỏ viên kẹo sữa thỏ trắng Lục Hướng Noãn cho cô ấy ra.
Vương Tam Ni nhìn viên kẹo màu trắng tỏa ra mùi sữa, không nhịn được liếm một cái.
Ngọt, vẫn luôn ngọt tới tim cô ấy.
Nhưng mà Vương Tam Ni không nỡ ăn hết, sau khi liếm mấy cái, cô ấy lại gói vào như cũ, tìm một chỗ giấu đi.
Nếu mang về nhà, chắc chắn không giữ nổi.
Hơn nữa không cẩn thận còn gây thêm phiền phức cho thanh niên trí thức Lục, cô ấy biết cha mẹ mình có đức hạnh gì, đây là chuyện Vương Tam Ni không muốn nhìn thấy nhất.
Thanh niên trí thức Lục là người tốt, bác đội trưởng và thím đều là người tốt, muốn trách chỉ có thể trách mệnh của cô ấy không tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận