Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 165: Khoe khoang

Kết quả sau khi vào phòng thì thấy cô đang mặc quần áo, lập tức câm miệng đi nấu cơm.
Còn Dương Thiên Chân đang ngủ say trên giường đất, cô ấy làm như không thấy, bởi vì cô ấy hiểu rõ Dương Thiên Chân này như lòng bàn tay, đến lúc đó gọi còn bị mắng cho một trận, không đáng giá.
Khi Vương Ngọc Hương tỉnh có gọi Dương Thiên Chân một lần, kết quả đợi cô ta mặc đồ xong sắp đi ra ngoài ăn cơm, còn không thấy Dương Thiên Chân ra khỏi chăn.
Nhưng mà cô ta không tức giận, trái lại không chê phiền tiếp tục gọi Dương Thiên Chân rời giường.
Mà Lục Hướng Noãn đánh răng trở về thấy cô ta như vậy thì không nói gì đi ra ngoài, đúng là nóng lòng muốn làm nha hoàn.
“Cô có phiền hay không, đợi thêm chút nữa, để tôi ngủ thêm một lát.”
Tối qua Dương Thiên Chân nhớ cha mẹ cô ta, vẫn luôn ở trong chăn khóc rất lâu mới ngủ, cho nên hiện giờ vẫn rất mệt.
Vốn dĩ đã rất tức giận, lúc này cô ta lại gọi lần nữa nên Dương Thiên Chân cầm lấy gối đầu của mình ném về phía Vương Ngọc Hương.
May mắn Vương Ngọc Hương bắt được gối đầu, cô ta ôm gối đầu, giọng nói dịu dàng giống như dỗ đứa bé, bò đến trước mặt Dương Thiên Chân:
“Không phải là hôm nay cô muốn đến bệnh viện khám răng sao, lại không dậy xe bò sẽ đi mất, đến lúc đó cô phải đi bộ đấy.”
Hai chữ khám răng hấp dẫn Dương Thiên Chân, cô ta vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, nhanh chóng tìm kiếm trong đống hành lý cô ta nhận được ở bưu cục hôm qua.
“Cô tìm gì thế? Tôi tìm giúp cô?” Vương Ngọc Hương thấy cô ta tìm đồ, tìm một lúc lâu cũng không tìm được nên vội vàng tiến lên hỏi.
“Không cần cô quản.” Dương Thiên Chân vừa nói vừa tìm, cuối cùng cũng tìm được bộ quần áo mình thích trong túi nhỏ.
Cầm bộ quần áo kia cô ta lại tung ta tung tăng lên giường đất thay, mà Vương Ngọc Hương sờ mũi, cảm thấy không thú vị nên đi ra ngoài ăn cơm.
Trước khi đi, còn không quên nhắc nhở cô ta nhanh elen.
Đợi Dương Thiên Chân thay đồ xong, mọi người cũng ăn cơm xong ra khỏi phòng bếp chuẩn bị đi làm việc.
“Đẹp không?” Dương Thiên Chân thấy bọn họ đi ra, nhanh chóng xoay hai vòng trước mặt bọn họ.
Quần áo cô ta mặc hôm nay là bộ đồ mà cô ta thích nhất, áo sơ mi trắng, váy liền áo, tất trắng có ren, còn có giày da dưới chân đều là sinh nhật năm ngoái của cô ta, cha cô ta đặc biệt nhờ người mang từ nước ngoài về.
“Đẹp.” Chỉ có mình Vương Ngọc Hương đáp lại cô ta, người khác chỉ nhìn lướt qua không nói gì.
Dương Thiên Chân nhìn cả đám đều thờ ơ không để ý tới mình, có chút sốt ruột, gân cổ lên nói;
“Đây là cha tôi đặc biệt nhờ người mang từ nước ngoài về, cả Hoa Quốc không có đâu.”
“Ồ…” Mọi người nể tình ồ một tiếng, sau đó không có sau đó, cầm đồ đi làm việc.
Chỉ có Lục Hướng Noãn như suy tư gì đó nhìn thoáng qua Dương Thiên Chân, sau đó nhanh chóng rời mắt.
Hình như cô đã đoán được vì sao cha mẹ Dương Thiên Chân sẽ đưa ngốc bạch ngọt này xuống nông thôn.
Nhưng mà chỉ dựa vào cô ta hiện giờ, có lẽ mấy năm tới cũng không tốt hơn bao nhiêu, mạng nhỏ có còn hay không cũng là vấn đề.
Nhưng mà chuyện đó không có quan hệ gì với cô.
Bởi vì nhiệm vụ hàng đầu của cô hiện giờ là làm việc.
Cô lấy đôi bao tay trong không gian ra, sau đó lại tìm miếng vải rách quấn quanh mặt mình, sợ bị phơi đen.
Cho dù sáng hôm nay cô đã bôi kem tránh nắng trước tiên.
Phơi rát phơi đen đều là chuyện cô không muốn, tuy có hack là nước linh tuyền.
Nhưng mà hôm nay khi cô rời giường, cô phát hiện quần áo vốn rộng thùng thình lúc này càng rộng hơn, quần áo sắp có thể chứa được hai cô.
Vì thế cô không thể không tìm chun buộc chắc quần.
Hơn nữa khi soi gương mặt cũng nhỏ đi nhiều, ngũ quan càng thêm lập thể.
“Bộ quần áo này của tôi khó coi sao?” Phản ứng của mọi người khiến Dương Thiên Chân hơi hoài nghi nhân sinh, nhanh chóng kéo Đàm Phượng Kiều ở bên cạnh muốn rời đi, tò mò hỏi.
Đàm Phượng Kiều sốt ruột làm việc, vì thế khen cô ta có lệ, lúc này Dương Thiên Chân mới buông tay áo cô ấy ra để cô ấy rời đi.
Đàm Phượng Kiều sợ bị cô ta giữ chặt nhanh chóng nắm tay Vương Hiểu Linh vội vàng đi làm việc.
Dương Thiên Chân lại quay đầu nhìn Vương Ngọc Hương muốn rời đi, không đợi cô ta mở miệng, Vương Ngọc Hương đã bắt đầu khen.
Mãi đến khi khen Dương Thiên Chân mặt mày hớn hở, lúc này cô ta mới chạy vội đi làm việc.
Đương nhiên trước khi rời đi, còn không quên bảo Dương Thiên Chân ăn cơm cô ta phần trong nồi giữ ấm.
Dương Thiên Chân coi như không nghe thấy đi về phòng, lấy túi tiền của mình ra, cầm một ít tiền và ít phiếu bên trong đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận