Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 478: Ở riêng 1

Chẳng qua phần hào phóng này của Vương Quế Anh khiến những người nào đó trong nhà không vui.
Chỉ thấy Phúc Ni nhìn bóng lưng Lục Hướng Noãn đi xa, không nhịn được bắt đầu âm dương quái khí nói với Vương Quế Anh:
“Mẹ, đồ trong nhà không phải gió to thổi tới, thời buổi hiện giờ mỗi ngày đều sống rất khó khăn, mẹ còn hào phóng như vậy làm gì? Cho một chút xem như có là được, thanh niên trí thức Lục tốt tính, sẽ không tức giận đâu.
Hơn nữa chân của em chồng có thể chữa khỏi hay không còn chưa biết được, nếu thực sự không chữa được, không phải là mấy thứ cho đi sẽ lãng phí sao?”
Đổi thành thường ngày cô ta chắc chắn có thể chịu đựng nhẫn nhịn, dù sao nhà này do mẹ chồng quyết định, cộng thêm cha chồng đại đội trưởng làm chỗ dựa của mẹ chồng.
Làm con dâu cô ta cũng không có dũng khí dám khiêu chiến quyền uy của bà ấy.
Nhưng mà hiện giờ cô ta thật sự không thể nhịn được, bởi vì mẹ chồng cô ta suýt nữa dọn sạch cả nhà cho Lục Hướng Noãn.
Phải biết rằng đồ trong nhà hiện giờ, cũng có một phần cô ta và chồng cô ta dốc sức cực khổ làm ra, Phúc Ni không muốn tiện nghi cho người ngoài.
Càng khỏi phải nói hiện giờ em chồng đã tàn phế, sau này còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, cô ta không tin Lục Hướng Noãn có bản lĩnh lớn như vậy, bác sĩ ở thành phố Bắc Kinh cũng không thể chữa khỏi, một cô nhóc như cô có thể chữa khỏi được sao?
Nếu cô thật sự chữa được, đâu cần chạy tới nông thôn chim không bay qua này chịu khổ.
“Lão nhị, con cũng nghĩ như vậy sao?” Vương Quế Anh không thèm nhìn con dâu thứ không có nhãn lực, mấy năm nay Vương Quế Anh mở một mắt nhắm một mắt với cô ta là vì trong nhà có thể có mấy ngày sống yên ổn.
Nhưng mà không nghĩ tới lão tam mới trở về mấy ngày, cô ta đã không ngồi được.
Hoắc Kiến Quốc thấy mẹ anh ta nổi giận, nhanh chóng đứng ra cho thấy chân thành, chỉ thấy anh ta mở miệng kêu oan:
“Mẹ, trong lòng con không có ý nghĩ đó. Những thứ này đều là thanh niên trí thức Lục người ta nên có được, chỉ cần có thể chữa khỏi chân của lão tam, cô ấy bảo con làm gì con sẽ làm thế đó.”
Tuy có đôi khi Hoắc Kiến Quốc bất mãn cha mẹ anh ta thiên vị lão tam, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, anh ta làm anh vẫn phải có dáng vẻ của làm anh.
Trong lòng vẫn hi vọng Hoắc Cảnh Xuyên có thể khá hơn.
“Vậy sao?” Tuy Vương Quế Anh đang nói chuyện với Hoắc Kiến Quốc, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Phúc Ni.
Phúc Ni bị mẹ chồng nhìn chằm chằm như vậy trong lòng giống như có trống lắc, không ổn.
Hoắc Kiến Quốc lập tức hiểu rõ là có chuyện gì, vội vàng bảo Phúc Ni giải thích với mẹ mình.
Đương nhiên là Phúc Ni không chịu, phải biết rằng hôm nay qua thôn này, thì chưa chắc còn cửa hàng này, bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội khác nữa, hôm nay cô ta phải làm rõ với mẹ chồng mình!
Nếu không bỏ qua hôm nay, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Cho nên chỉ thấy Phúc Ni lấy hết can đảm nói với Vương Quế Anh: “Mẹ, những lời con nói không đúng sao, nếu chân chú em…”
“Đủ rồi.” Hoắc Đại Khánh không nghe nổi nữa, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, chỉ nghe giọng ông ấy hơi phẫn nộ nói: “Các con đã không chứa được lão tam, vậy thì ở riêng đi. Đến lúc đó cha và mẹ con sẽ chăm sóc thằng bé, sẽ không làm phiền các con, các con cứ yên tâm sống cuộc sống của mình đi.”
Râu ở khóe miệng Hoắc Đại Khánh vì tức giận mà vểnh lên.
Mà Lưu Chiêu Đệ vừa nghe cha chồng cô ấy nói những lời này, ở bên cạnh sốt ruột đến mức xoay vòng, nhưng mà cô ấy không dám tiến lên nói chen vào, chỉ có thể di mũi chân nhìn bên ngoài cửa.
Hi vọng chồng cô ấy mau trở về.
Trái lại Phúc Ni nghe xong trong lòng vui vẻ, ở riêng rất tốt, ở riêng cô ta có thể tự quản lý gia đình, đến lúc đó cô ta dẫn theo chồng còn có con, cuộc sống gia đình tạm ổn chắc chắn tốt hơn hiện giờ nhiều.
Ít nhất không cần nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống.
Phúc Ni nghĩ như vậy nhưng mà rất đuối lý, Vương Quế Anh đối xử với cô ta không nói xuất phát từ đào tim đào phổi, nhưng vẫn coi như là mẹ chồng tốt số một số hai trong đội.
Có không biết bao nhiêu phụ nữ trong đội hâm mộ cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không đủ.
Nhưng mà Phúc Ni cũng không ngốc, biết hiện giờ nên nói gì không nên nói gì, chỉ thấy sắc mặt cô ta thay đổi, ấm ức nói:
“Cha, con không có ý này, cha mẹ còn đó đâu thể ra ở riêng, chúng ta đều là người một nhà, cha nói như vậy tổn thương trái tim con rồi.
Nếu để người ngoài biết được chuyện này, chắc chắn sẽ nói linh tinh sau lưng con và Kiến Quốc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận