Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 629: Gần đây tôi không đắc tội ông mà

Nếu không phải con gái ruột, Lý Vệ Quốc thật sự đã mặc kệ, nhưng là con gái ruột Lý Vệ Quốc không làm được.
Hiện giờ mặc kệ, đồng ý với cô ta mà nói, sau này sẽ có nhiều lúc cô ta phải khóc.
Nói không dễ nghe một chút, có lẽ đến lúc đó lại oán trách hai vợ chồng già bọn họ.
Chẳng qua khóc cũng vô dụng, trên đời này không có thuốc hối hận có thể uống.
Cho nên bây giờ hận một chút thì hận đi, tốt hơn là sau này sống không hạnh phúc.
Lão già này chẳng nói được câu hay nào, Vương Quốc An nghe Lý Vệ Quốc nói như vậy, suýt nữa không nhịn được tiến lên đánh ông ấy một trận.
Ánh mắt kiểu gì thế, con gái của ông ấy còn nhỏ như vậy.
Cho nên sắc mặt của Vương Quốc An lập tức khó coi đáp trả:
“Lão Lý à, lúc nào rảnh bảo vợ ông dẫn ông đến bệnh viện khám xem, đã lớn tuổi như vậy, sao còn hoa mắt như thế.”
Lý Vệ Quốc vừa nghe là biết tên này lại đang ẩn ý chửi mình mà: “Vương Quốc An, ông nói rõ ràng ông có ý gì, gần đây tôi không đắc tội ông mà.”
“Không, ánh mắt không tốt, cái gì mà đối tượng của con gái tôi, đây là anh trai của con gái tôi. Anh trai đó, đừng nói linh tinh.” Vương Quốc An có dự mưu nói những lời này ra.
Lục Hướng Noãn nghe Vương Quốc An nói như vậy, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên đang có vẻ mặt nghẹn khuất, lén cười một lát.
Nhưng mà cũng không muốn vạch trần Vương Quốc An.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy, muốn mở miệng nói ra nhưng không nói ra được.
Anh không phải là anh trai của cô gái nhỏ, là người đàn ông.
“Ồ, cháu gái, ánh mắt của chú đúng là không tốt, chú xin lỗi cháu, cháu đừng so đo với chú nhé.” Lý Vệ Quốc nói xong thì tát nhẹ lên mặt mình một cái.
“Chú, cháu không để trong lòng đâu.” Người này cũng là kẻ dở hơi, lần trước khi Lục Hướng Noãn tới đây thăm hỏi hai vợ chồng Vương Quốc An, Vương Quốc An đã đánh nhau với ông ấy.
Lưu Thúy nhìn Vương Quốc An, thân là vợ chồng nhiều năm sao bà ấy không biết trong lòng ông ấy nghĩ gì, sợ lát nữa ông ấy lại nói gì đó chọc con gái và cậu nhóc Hoắc gia không vui thì không tốt.
Bà ấy nhanh chóng rống lên, rống Vương Quốc An về nhà.
Khi Lưu Thúy muốn nói nhỏ với Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên đi tới: “Thím, nhà vệ sinh ở đâu ạ?”
Lưu Thúy nhanh chóng đi ra ngoài chỉ cho Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó đi về phòng.
“Cảm ơn thím ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên đi ra ngoài.
Còn Vương Quốc An, thì bị Lưu Thúy tống cổ ra ngoài gọi hai vợ chồng son Vương Dược Phú.
Ngày mùa đông này không có rau xanh, ngoại trừ cải thảo tích trữ trong nhà ra.
Hôm nay Lưu Thúy sẽ dùng cải thảo và thịt mua ở xưởng chế biến thịt làm sủi cảo.
Cải thảo là bà ấy và đồng nghiệp cùng nhau tích trữ, tích trữ khoảng hai ba trăm cân, hai vợ chồng già để lại 100 cân, dư lại bảo Vương Dược Phú kéo về bên nhà vợ anh ta.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn ở nhà vệ sinh không ra, trong lòng không khỏi hoài nghi có phải anh rơi vào đó hay không.
Cô thường ló đầu ra ngoài nhìn, phát hiện không thấy bóng dáng anh.
Khi cô đang cau chặt mày, Lưu Thúy nhìn ra được Lục Hướng Noãn không thích hợp.
Lập tức nói với Lục Hướng Noãn:
“Đàn ông ấy mà, đi vệ sinh phải nửa ngày mới ra, không biết là làm gì ở bên trong, mùi vị ở nhà vệ sinh cũng không dễ ngửi lắm. Hiện giờ còn là mùa đông, còn chưa đủ lạnh mông à.”
Lục Hướng Noãn không nghĩ tới mình sẽ bị tóm được, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà lúc này không lo lắng cho Hoắc Cảnh Xuyên nữa.
Người lớn như vậy, còn là một người đàn ông, trọng điểm là làm trong bộ đội, từ trước tới nay sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy Lục Hướng Noãn lập tức nghĩ thông, vì thê vô cùng chuyên tâm băm nhân giúp Lưu Thúy.
Đợi nhân thịt heo cải thảo băm gần xong, Hoắc Cảnh Xuyên cũng trở về.
Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên mới vào nhà, Lục Hướng Noãn lập tức cảm nhận được ý lạnh đánh úp về phía mình.
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu vừa định mở miệng, kết quả nhìn thấy trong tay anh xách đầy đồ, sửa miệng:
“Anh đến hợp tác xã mua bán à?”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu.
Lúc này Lưu Thúy cũng thấy được.
“Thím, thứ này để đâu ạ?” Hoắc Cảnh Xuyên nói.
“Cháu nói xem cháu khách sáo như vậy làm gì, mua đồ làm gì chứ, đứa nhỏ này, cháu bảo thím phải nói gì với cháu đây.”
Anh làm như vậy, thật sự khiến Lưu Thúy ngượng ngùng.
“Mẹ nuôi, mua cũng đã mua, mẹ nhanh chóng cất đi. Lát nữa chúng ta còn phải làm sủi cảo nữa, chị dâu và anh trai cũng sắp tới rồi.”
Lưu Thúy nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, mới không nói gì nữa, khi nhận đồ trong tay Hoắc Cảnh Xuyên còn không quên dặn dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận