Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 187: Người này là đầu đất sao

Giọng nói rất nhỏ nhưng cũng truyền vào tai mọi người, mọi người đều cho rằng tai mình có vấn đề, nghe lầm, kết quả nghe thấy được tiếng rống của đại đội trưởng.
Mới biết được có vấn đề không phải bọn họ, là thanh niên trí thức này, trông thì khá xinh đẹp nhưng đầu óc không được bình thường lắm.
Mà Vương Tú Lan nhanh chóng chạy tới, kéo Vương Hiểu Linh đang giẫy cỏ qua xem.
“Thím, làm gì vậy ạ?” Cô ấy còn đang bận giẫy cỏ mà.
Vương Tú Lan dùng ngón tay chỉ Dương Thiên Chân cho cô ấy: “Đó có phải là thanh niên trí thức đến cùng cháu không? Sao đầu óc như là đứa ngốc như vậy?”
Vương Hiểu Linh vốn không để bụng lắm, kết quả tập trung nhìn vào phát hiện là đại tiểu thư không biết làm gì khiến đại đội trưởng tức giận như vậy.
Nhưng mà không liên quan tới cô ấy.
“Tới cùng với cháu, người không ngốc.” Chính là ngu, cô ấy không nói ba chữ này ra.
“Vậy sao có thể làm ra chuyện ngay cả đầu đất trong đội bọn thím cũng không làm được như thế?” Vương Tú Lan nhỏ giọng nói thầm.
“Cô ta lại làm gì thế ạ?” Vương Hiểu Linh hỏi một cách tùy ý, Vương Tú Lan lập tức kể chuyện bà ấy mới nghe được.
Trong lúc nhất thời Vương Hiểu Linh cũng không biết nên nói gì, bởi vì không có mười năm não thiếu oxy thì không làm được chuyện thiếu đạo đức đó.
Bởi vì lúc trước khi đi học, các giáo viên thường nói về chuyện chia lương thực ở nông thôn, cho dù đi học không nghiêm túc nghe, cũng phải biết chút ít.
Nhưng cô ấy chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó kéo Vương Tú Lan bắt đầu đi làm việc.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không đi làm việc đợi uống gió Tây Bắc cả đi.” Hoắc Đại Khánh nhìn nhiều người không làm việc đều tới đây xem như vậy, lập tức như pháo châm lửa ra bốn phía.
Mọi người bị mắng không còn xem náo nhiệt nữa, chạy nhanh trở về tiếp tục làm việc.
Nhưng mà đại đội Hồng Kỳ có một kẻ ngốc tới, nhưng truyền đi rất xa.
Thế cho nên trong 10 năm kế tiếp, chỉ cần có thanh niên trí thức được phân tới đại đội Hồng Kỳ, Hoắc Đại Khánh lấy ví dụ phản diện như vậy ra cảnh cáo mọi người.
Hoắc Đại Khánh rống xong thì hơi khát, nhưng cảm thấy vẫn không có nhiều tác dụng lắm, bởi vì ông ấy không thấy được chút ăn năn từ trên mặt Dương Thiên Chân.
Lúc trước còn tưởng là bị trong nhà sủng hư, hiện giờ nghĩ lại ông ấy muốn tát bốp bốp vào mặt mình.
Hoắc Đại Khánh thở dài một hơi, cũng không nói gì nữa, cũng không cần Vương Tú Lan đi dạy cô ta, tự ông ấy dạy.
Bảo Dương Thiên Chân ở đây đợi ông ấy, chỉ một lát sau ông ấy đã khiêng cuốc trở về.
“Đi theo tôi.” Sau khi nói xong Hoắc Đại Khánh khiêng cuốc vào ruộng ngô, đến luống gần Vương Tú Lan.
Mà Dương Thiên Chân mới đi vào, trên mặt cô ta bị lá ngô cứa qua, cô ta đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng chui ra.
Cô ta tiến lên đạp cây ngô bắt nạt cô ta mấy cái.
“Người khác bắt nạt tao thì thôi, ngay cả cây ngô như mày cũng dám bắt nạt tao.” Sau khi nói xong lại đạp thêm mấy cái.
Cây ngô vốn không rắn chắc, chỉ một lát đã bị cô ta đạp chết, mà Vương Hiểu Linh ngẩng đầu vội vàng lau mồ hôi trên mặt không cẩn thận thấy được cảnh này, muốn tiến lên ngăn cản cũng không kịp.
Mà Hoắc Đại Khánh vừa giẫy cỏ, vừa hỏi cô ta có nghe hiểu hay không.
Kết quả mình nói một lúc lâu cũng không nghe thấy ai đáp lời, ông ấy quay đầu thì không thấy ai.
Nghĩ tới có chuyện xấu xảy ra, sợ vừa rồi hung dữ với cô ta cô ta sẽ nghĩ quẩn trong lòng xảy ra chuyện, Hoắc Đại Khánh không rảnh lo cầm cuốc, lập tức chui ra thì thấy cô ta đang dùng chân giẫm cây ngô.
Hoắc Đại Khánh yêu quý lương thực, trải qua ba năm nạn đói lớn đôi mắt lập tức đỏ lên, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói:
“Dương! Thiên! Chân!”
Giọng nói lảnh lót.
Dương Thiên Chân bị ông ấy làm cho sợ hãi, vội vàng rút chân mình về, sau đó nói:
“Không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi…”
Hoắc Đại Khánh cũng mặc kệ cô ta nói nhiều như vậy, nhanh chóng tiến lên nhìn xem có thể cứu được hay không, dù sao hiện giờ ngô mới trổ bông không được bao lâu.
Kết quả thì thấy được cây ngô không còn hình dạng ban đầu, run rẩy nâng cây ngô lên trái tim nhỏ máu.
Khi đó bọn họ đói bụng còn gặm cả vỏ cây, thật sự không còn gì ăn thì gặm cả đất, người già vì nhường đồ ăn cho người trẻ mà bị chết đói, trong đội bọn họ chết không biết bao nhiêu người.
Lương thực chính là mạng của người nhà quê như bọn họ, mà cô ta làm như thế, không phải là muốn mạng bọn họ sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận