Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 871: Đàm phán kiểu giằng co 2

Nhưng mà chuyện này phải đi từng bước, con đường y học của Hoa Quốc còn gánh nặng đường xa.
Cũng may cô còn trẻ, cô có đủ thời gian.
Triệu Truyền Lễ như không thể tin vào lỗ tai mình, lại lặp lại hỏi lần nữa: “Thực sự không còn sao?”
Lục Hướng Noãn hỏi ngược lại: “Ừm, hay là ông còn muốn nghe cháu nói gì nữa?”
Nghe những lời này của Lục Hướng Noãn, Triệu Truyền Lễ cười ha ha, ngay sau đó khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói với Lục Hướng Noãn:
“Tiểu đồng chí, ông đại biểu cho quốc gia, đại biểu cho ngàn ngàn vạn vạn chiến sĩ ở tiền tuyến cảm ơn cháu, cảm ơn sự khẳng khái vô tư của cháu.”
Phương thuốc cô nắm giữ trong tay, có giá trị ngàn vàng.
Mà khi Triệu Truyền Lễ tới, cũng đã làm tốt chuẩn bị cô sẽ công phu sư tử ngoạm, không nghĩ tới lại là ông ấy hẹp hòi.
Ông ấy xin lỗi Lục Hướng Noãn vì ý nghĩ này của mình.
Lục Hướng Noãn thản nhiên nói: “Là công dân của Hoa Quốc, đây là chuyện cháu nên làm, ông không cần cảm ơn cháu.”
Một câu, tạo hình tượng của Lục Hướng Noãn lên một độ cao rất cao, ngay cả Lưu Quốc Diệu ở bên cạnh cũng lau mắt mà nhìn Lục Hướng Noãn.
Tên nhóc thối này, cưới được người vợ tốt như thế, có vợ anh trợ lực, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân anh, tiền đồ tương lai không giới hạn.
Triệu Truyền Lễ đứng dậy, vỗ tay nói: “Rất tốt rất tốt, Hoa Quốc có các cháu, ông cũng yên tâm rồi.”
Lục Hướng Noãn thấy tâm trạng của ông ấy tốt, nên “sư tử há to miệng” muốn một phòng thí nghiệm, như vậy tiện cho sau này cô làm nghiên cứu.
Vừa có thể lấp kín miệng người ngoài, còn không đến mức để lộ không gian của mình.
“Chuyện này?” Triệu Truyền Lễ hơi do dự.
Lục Hướng Noãn nhìn ra được băn khoăn của ông ấy, nên tăng lợi thế cho mình:
“Ngoại trừ thuốc giảm đau, thuốc cầm máu, cháu còn có thể tinh luyện ra Penicillin và thuốc khác, nguyên liệu của Penicillin không cần hoàn toàn ỷ vào nhập khẩu.”
Cô vừa mới dứt lời, cả căn phòng đều yên tĩnh lại, Triệu Truyền Lễ và Lưu Quốc Diệu tràn ngập kích động nhìn Lục Hướng Noãn.
Penicillin là thuốc kháng khuẩn và chống viêm, đặc biệt quan trọng trên chiến trường.
Tuy Hoa Quốc có xưởng nghiên cứu phát minh Penicillin của mình, nhưng nguyên liệu chủ yếu là nhập khẩu, cho nên số lượng Penicillin được sản xuất ra rất thấp, căn bản không đủ cho người Hoa Quốc dùng.
Tuy nhân viên nghiên cứu vẫn luôn nỗ lực, nhưng vẫn luôn không có hiệu quả.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn biết, đường sữa trong nguyên liệu của Penicillin có thể dùng bún gạo thay thế, do đó giải quyết được vấn đề sản xuất Penicillin.
Triệu Truyền Lễ nói: “Cháu chắc chắn không?”
Lưu Quốc Diệu ở bên cạnh cũng nói: “Đồng chí Lục, loại chuyện này không thể nói đùa được.”
Lục Hướng Noãn không nắm chắc 100%, sẽ không nói như vậy: “Thật, nhưng cháu cần thời gian.”
Triệu Truyền Lễ vừa nghe thấy thế, vẻ mặt khó nén nổi kích động đồng ý:
“Được, ông đồng ý với cháu, phòng thí nghiệm mà cháu muốn, một tuần sau ông sẽ chuẩn bị tốt cho cháu.”
Lục Hướng Noãn thấy ông ấy đồng ý, tiếp tục đưa ra yêu cầu: “Cháu hi vọng cách chỗ cháu ở gần một chút, tốt nhất là đi bộ 20 phút là đến nơi.”
Cô không muốn vì công việc của mình mà ảnh hưởng tới tình cảm của cô và Hoắc Cảnh Xuyên, cô cần tìm kiếm điểm cân bằng giữa công việc và cuộc sống.
Cô nhóc này nói đúng là nhiều điều kiện, Lưu Quốc Diệu sợ Lục Hướng Noãn nói ra quá nhiều chọc giận thủ trưởng, khi đang định nói gì đó, ai ngờ Triệu Truyền Lễ lập tức đồng ý.
Lúc này Lục Hướng Noãn mỡi em như hoàn toàn câm miệng.
Chẳng qua trong lúc nói chuyện, thấy sắp tới giờ ăn cơm tối Lục Hướng Noãn khách sáo giữ bọn họ ở nhà ăn cơm.
Cô vốn cho rằng Triệu Truyền Lễ và Lưu Quốc Diệu sẽ không đồng ý, kết quả vậy mà hai bọn họ đều ở lại.

Lục Hướng Noãn bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy đến phòng bếp bận việc, còn Triệu Truyền Lễ và Lưu Quốc Diệu thì muốn đến phòng bếp giúp đỡ, nhưng bị Lục Hướng Noãn “đuổi ra ngoài”.
Chủ yếu là sợ bọn họ cản trở chứ không giúp được gì.
Nếu Lưu Quốc Diệu ở đây ăn cơm, thêm người cũng không có gì đáng ngại, cho nên Lục Hướng Noãn đi gọi Hồ Ái Hương đến nhà ăn cơm.
Khi Hồ Ái Hương vừa nghe còn có thủ trưởng ở đây, sợ tới mức chân mềm nhũn, nhưng cũng may nhanh chóng khôi phục lại, chạy tới vườn rau hái ít rau, đến nhà Lục Hướng Noãn bận việc.
Chủ yếu là cô ấy sợ một cô gái như cô không ứng phó được.
Trên đường về nhà, Lục Hướng Noãn và Hồ Ái Hương gặp Trình Hiểu Yến đang dẫn con đi chơi, nên tiến lên trò chuyện với cô ấy hai câu.
Kết quả Trình Hiểu Yến vừa nghe hôm nay nhà Lục Hướng Noãn mời thủ trưởng ăn cơm, nên vội vàng bảo hai bọn họ về bận việc đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận