Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 894: Khoe khoang

Gương mặt hơi nóng lên, cô không ngừng dùng tay quạt gió cho mình, muốn giảm nhiệt độ trên mặt xuống.
Lục Hướng Noãn à Lục Hướng Noãn, lúc trước không phải mày vô dục vô cầu sao, sao hiện giờ lại y như sắc nữ thế này, còn luôn thèm cơ thể anh.
Lục Hướng Noãn càng nghĩ càng không bình tĩnh nổi, vì không mất khống chế trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên, cô trực tiếp niệm thanh tâm chú trong lòng.
Hoắc Cảnh Xuyên thay áo ngắn tay Lục Hướng Noãn làm ra, lúc này anh giống như đứa bé có quần áo mới khi ăn tết.
Sờ cũng không dám sờ, sợ không cẩn thận sờ hỏng, coi như là bảo bối.
Dù sao đây là chiếc áo đầu tiên vợ anh làm cho anh, anh phải giữ gìn cẩn thận, như vậy đợi già rồi anh có thể lấy ra nhìn.
“Vợ à, anh mặc xong rồi.” Giọng nói của Hoắc Cảnh Xuyên hơi kích động.
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như thế mới dám quay đầu về, lúc này cô đã điều tiết bản thân xong.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trước mặt từ trên xuống dưới một cái.
Nói thế nào đây, Hoắc Cảnh Xuyên giống như là giá áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp.
Chỉ là một chiếc áo ngắn tay đơn giản, cũng được anh mặc ra cảm giác tự phụ, còn trẻ hơn không ít.
Như vậy xem ra, tay nghề của cô cũng không tệ lắm.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng sinh ra cảm giác thấp thỏm, anh không tự tin hỏi:
“Vợ à, thế nào?”
Vì sợ anh kiêu ngạo, Lục Hướng Noãn lời ít mà ý nhiều nói: “Rất thích hợp với anh.”
Kinh ngạc vui mừng trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên đã sắp tràn ra ngoài: “Thật sao?”
Lục Hướng Noãn nói: “Thật, mau cởi áo ra đi, tối giặt xong khô lại mặc.”
Mặc vào đâu có đạo lý cởi ra, huống hồ trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên còn có ý khoe khoang, cho nên nghĩa chính nghiêm từ từ chối ý tốt của Lục Hướng Noãn.
“Vợ à, không cần phải phiền phức như vậy, lát nữa đi dạo xong trở về giặt cũng kịp.”
Anh muốn mọi người đều thấy chiếc áo mà mình đang mặc, trọng điểm là lão Vương kia, tức chết anh ta, tránh cho sau này lão Vương luôn khoe khoang trước mặt anh mỗi ngày.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn đoán được tâm tư trong lòng anh, nhưng mà không vạch trần, anh muốn làm thế nào thì tùy anh.
Nhưng mà thấy anh vui sướng như vậy, tâm trạng của cô cũng tốt hơn chút.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy vợ đồng ý, thì nhanh chóng gấp không đợi nổi kéo tay cô đi ra ngoài.
Chẳng qua mới ra tới cửa, anh buông tay nắm chặt tay cô ra.
Đại viện người nhà, vẫn nên chú ý ảnh hưởng thì hơn.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên giống như khổng tước phóng thích mị lực của mình bất cứ lúc nào, không giống với dáng vẻ lạnh lùng cấm dục thường ngày.
Còn phá lệ gặp người là chào hỏi, anh còn đỡ, nhưng mà dọa những người khác sợ hãi, bọn họ nhìn hôm nay không tối mà.
Nhưng mà cả đám đều thân thiện đáp lời anh, nhưng bọn họ nói đến nói lui đều không nói tới vấn đề Hoắc Cảnh Xuyên muốn, vì thế cả người anh ủ rũ không ít.
Những người khác thấy Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên tức giạn, sợ liên lụy đến mình, cả đám nói dối trong nhà có việc chạy mất.
“Vợ à…” Ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên hơi u oán nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn, nhưng thực ra khiến cô chột dạ hơn.
Vì trấn an tâm hồn yếu ớt của anh, Lục Hướng Noãn khen ngợi: “Áo đẹp… Anh cũng đẹp…”
Có đôi khi Hoắc Cảnh Xuyên giống y như đứa bé, bạn tính tình nhẫn nại dỗ hai câu, anh sẽ lập tức tốt hơn.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không biết rằng, người có thể dỗ Hoắc Cảnh Xuyên khiến anh không cáu kỉnh chỉ có mình cô mới làm được.
Lục Hướng Noãn vừa mới nói xong, giây tiếp theo Hoắc Cảnh Xuyên lập tức sống lại.
Ừm, ánh mắt của bọn họ đều không tốt, không trách bọn họ.
Nhưng mà hai người đều đi dọc khu đại viện một vòng, Hoắc Cảnh Xuyên cũng không thấy được người anh muốn thấy.
Vì không để Lục Hướng Noãn bị mệt, anh chỉ có thể dẫn cô về nhà.
Khi sắp đi tới cửa nhà, anh gặp hai vợ chồng Vương Chí Cường dẫn theo mấy đứa bé đi ra ngoài tản bộ.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy được người anh muốn gặp xong, khóe miệng nhếch lên tươi cười, ngay sau đó lại biến mất, rồi đi tới trước mặt Vương Chí Cường chỉnh lại áo của mình.
Vương Chí Cường là bạn nối khố với Hoắc Cảnh Xuyên nhiều năm, đâu còn không biết trong lòng anh nghĩ gì, Vương Chí Cường vốn định tiến lên chào hỏi thấy được Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn chỉnh áo ngắn tay.
Hơn nữa tiến lại gần nhìn còn là mới, trọng điểm là tự làm, không phải đồ mua ở hợp tác xã mua bán.
Anh ta thông minh lập tức đoán được, nhưng mà anh ta không chịu nói, mà khách sáo nói chuyện với anh:
“Lão Hoắc, dẫn em dâu đi tiêu cơm à.”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu: “Ừm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận