Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 764: Lưu Chiêu Đệ mang thai

Lục Hướng Noãn trực tiếp lấy gà ra hầm cùng khoai tây, bởi vì suy xét trong nhà còn có mấy đứa nhỏ, cho nên khi cô nấu món này, cũng không thêm ớt cay vào bên trong.
Lưu Chiêu Đệ thì làm nộm dưa leo lạc, làm đồ nhắm cho mấy người đàn ông trong nhà.
Ngày hôm qua Vương Quế Anh hái cây tể thái trên núi, lúc này được Lục Hướng Noãn rửa sạch sẽ, làm tể thái xào trứng gà.
Ba người phụ nữ bận rộn trong phòng bếp hơn một tiếng, cuối cùng cũng nấu cơm xong.
Ngoại trừ ba món ăn trước, Lục Hướng Noãn lại nấu thêm khoai tây xào lạp xưởng, ớt xanh xào thịt khô, khoai tây thái sợi xào chua cay, khoai lang đỏ ngào đường.
Lại nấu thêm nồi canh cà chua trứng, khi ra nồi, thêm ít rau thơm vào bên trong.
Hiện giờ vườn rau của Hoắc gia được Vương Quế Anh dọn dẹp rất tốt, có thể nói là đồ ăn ở nhà người bình thường, vườn rau trên cơ bản đều có.
Món chính là bánh bột ngô Vương Quế Anh làm.
Trên bàn tràn đầy, Lục Hướng Noãn ở phòng bếp nấu cơm cũng nóng đến mức chảy đầy mồ hôi, phòng bếp Hoắc gia nhỏ hơn phòng bếp nhà cô nhiều.
Ba người chen chúc bên nhau, hơi xoay người cũng khó khăn.
Nếu đợi tới mùa hè, có lẽ khi nấu cơm sẽ bị nóng chết mất, giống y như vớt từ trong nước ra.
Hoắc Cảnh Xuyên bưng chậu nước tới, bảo Lục Hướng Noãn rửa sạch mặt mũi.
Trên bàn cơm, hai vợ chồng Hoắc Kiến Thiết lúng túng, đám nhóc Hoắc Mỹ Lệ nhìn đồ ăn ngon trên bàn thì nuốt nước bọt, nhưng không dám động đũa.
Mẹ bọn họ đã dạy, trước khi người lớn ăn đám trẻ không thể động đũa.
“Anh cả, chị dâu cả, hôm nay hai người vất vả rồi.” Lục Hướng Noãn nói xong thì lấy trà thay rượu kính bọn họ một ly.
So với hai vợ chồng Hoắc Kiến Quốc, Lục Hướng Noãn càng thích chị em dâu Lưu Chiêu Đệ này, ít nhất không tham lam, là người thành thật.
Nhưng mà có đôi khi con người quá thành thật cũng không được, dễ bị người ta bắt nạt.
Hoắc Kiến Quốc và Lưu Chiêu Đệ nhanh chóng nâng cốc uống.
Lục Hướng Noãn dùng đũa mới gắp thịt cho Hoắc Mỹ Lệ gần cô nhất: “Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”
Hoắc Mỹ Lệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẹ cô bé, lúc này mới dám cầm đũa gắp thịt trong bát, đương nhiên còn không quên cảm ơn Lục Hướng Noãn:
“Cảm ơn thím út.”
Hoắc Mỹ Lệ thích thím út trước mắt, lúc trước khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, đã thích cô.
Mỗi ngày nằm mơ đều muốn chú út cưới thanh niên trí thức Lục về nhà, không nghĩ tới chú út của cô bé thật sự cưới được thanh niên trí thức Lục.
Thực ra Lục Hướng Noãn không thích trẻ con, cô cảm thấy đứa bé rất phiền phức, thích khóc còn thích ầm ĩ, thường xuyên la lối khóc lóc.
Nhưng khi thấy Hoắc Mỹ Lệ hiểu chuyện lễ phép như vậy, cô cảm thấy đứa bé cũng không phiền phức như thế, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Lục Hướng Noãn ăn mấy miếng thịt gà, hai cái bánh bột ngô thì không ăn nữa.
Không phải là bụng no, là cô không có khẩu vị.
Có khả năng là vừa rồi ở quanh bệ bếp, bị khói dầu hun cho, ăn nhiều một chút sẽ cảm thấy buồn nôn.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn tối nay vợ chỉ ăn một ít như vậy, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút lo lắng:
“Cơ thể không thoải mái sao?”
Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, đều đặt đũa trong tay xuống, ánh mắt tràn ngập quan tâm nhìn Lục Hướng Noãn.
“Không có gì, chẳng qua là ăn no rồi.”
Vương Quế Anh vừa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, thì có chút ngồi không yên:
“Lúc này mới ăn một chút, có phải cơ thể không thoải mái hay không? Hay là để lão tam đưa con tới bệnh viện khám xem.”
Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi từ chối:
“Con chỉ hơi trướng bụng thôi, lát nữa con pha cốc sơn tra uống là được. Mọi người đừng lo lắng, con là bác sĩ mà, con biết rất rõ sức khỏe của mình.”
Nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, mọi người mới thả lỏng, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Thật sự là đồ ăn quá ngon, ăn ngon đến mức mọi người căn bản không dừng được.
Người Hoắc gia xem như tự thể nghiệm chứng minh chuyện tay nghề của Lục Hướng Noãn rất tuyệt, đĩa đồ ăn đều bị ăn sạch.
Sau khi ăn xong Vương Quế Anh và Lưu Chiêu Đệ đi rửa sạch bát đũa, còn Lục Hướng Noãn thì Vương Quế Anh bao cô nhanh về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng mà Vương Quế Anh pha một cốc sơn tra bảo Hoắc Cảnh Xuyên bưng về phòng.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Vương Quế Anh quay đầu nói với Lưu Chiêu Đệ:
“Vợ lão đại, mẹ cũng pha một cốc cho con đặt trên bàn ấy, lát nữa con đừng quên uống.”
“Mẹ, con không uống, mẹ uống đi ạ.”
“Mẹ không thích uống thứ này, bên trong có thêm đường, lát nữa con uống xong hãy đi.”
Vương Quế Anh không phải không thích, mà là không nỡ.
Dưới cái nhìn của bà ấy, mình đã là người nửa người vùi vào trong đất vàng, uống thứ này đúng là lãng phí, còn không bằng để cho đám tiểu bối uống.
Thực ra đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của ngàn ngàn vạn vạn cha mẹ trên lãnh thổ Hoa Quốc, nếu có thứ gì tốt, bọn họ đều nghĩ tới đứa bé, cho đứa bé trước tiên.
Lưu Chiêu Đệ nghĩ một lát, vẫn quyết định nói chuyện mình mang thai cho mẹ chồng:
“Mẹ, con mang thai, con không uống được nước sơn tra.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận