Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 429: Lưu Thúy bị đuổi theo

Lưu Thúy chỉ cái quần bẩn trên người Lục Hướng Noãn nói: “Hướng Noãn, thay nó ra đi.”
Lục Hướng Noãn nhìn đồ trên tay bà ấy thì sửng sốt một lát, bởi vì cô không nghĩ tới Lưu Thúy sẽ tri kỷ như vậy.
Vương Quế Anh nhìn thấy cô còn đang ngẩn người, vươn tay vẫy trước mặt cô một lát:
“Còn ngây ngốc làm gì, thanh niên trí thức Lục, bụng không đau sao? Nhanh thay đi, lát nữa bị cảm thì không tốt đâu.”
“Dạ.” Lục Hướng Noãn thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh nhận lấy quần trong tay Lưu Thúy sau đó thay ra.
Chẳng qua cái quần bẩn cô thay ra, bị Lưu Thúy đoạt mất.
“Mẹ nuôi, thứ này bẩn, để con cầm cho.” Dù sao Lục Hướng Noãn vẫn có chút thẹn thùng của cô gái nhỏ, cho nên khi thấy quần mình có nhiều vết máu, gương mặt lúng túng nói.
Lưu Thúy giấu quần bẩn ra phía sau, chỉ thấy bà ấy lải nhải nói:
“Bẩn cái gì, lát nữa mẹ mang về nhà giặt sạch cho con, khô mẹ sẽ đưa qua cho. Mẹ nuôi nói con nghe này, con gái tới kinh nguyện phải yêu quý bản thân, nếu không khi già con sẽ phải chịu tội.”
Mà Vương Quế Anh ở bên cạnh Lục Hướng Noãn cũng mở miệng phụ họa:
“Đúng thế, mẹ nuôi cháu nói không sai, con gái ấy à, yêu quý một chút không sai đâu.”
Khi bà ấy còn trẻ một là trong nhà không có điều kiện, hai là thật sự bà ấy không yêu quý, khi tới kinh nguyệt cho dù là mùa đông, nước sông đã kết băng, bà ấy vẫn chân trần dẫm vào trong sông giặt quần áo.
Vừa giặt là giặt cả buổi sáng, kết quả eo đau lưng đau bụng đau, mỗi lần khi tới tháng bà ấy đều nằm trên giường đất nghỉ ngơi, không thể nhúc nhích.
Đúng là khiến người ta sầu, Vương Quế Anh vì chuyện này mà sầu suốt.
Lục Hướng Noãn nghe bọn họ giáo dục mình, không cảm thấy có chút bực bội, trái lại trong lòng có chồi non chui từ dưới đất ra, hiện giờ lớn lên.
Bình truyền của Lục Hướng Noãn còn có ba phần, Lưu Thúy đánh giá thời gian, trực tiếp đến chợ đen.
Cũng may vận may hôm nay của bà ấy tốt, gặp được đội viên lén tới bán gà rừng.
Trải qua một phen cò kè mặc cả trả giá kịch liệt, cuối cùng Lưu Thúy cũng mua được con gà rừng khoảng hai ba cân trong tay đội viên với giá 4 tệ rưỡi.
Mới trả tiền xong, đặt gà vào sọt, bà ấy mới đi hai bước thì nghe sau lưng có người kêu lên:
“Công an tới.”
“Chạy mau.”

Người đứng canh gác ở cửa chợ đen phát hiện có chút gió thổi cỏ lay, đều có người thổi còi lớn tiếng kêu to.
Chính là vì tranh thủ thời gian cho mọi người chạy trốn, phải biết rằng nhỡ đâu bị công an tóm được, vậy đợi ăn cơm tù đi, nghiêm trọng một chút còn bị xử bắn.
Lưu Thúy nghe thấy thế thì hoảng sợ, sợ bị bắt được, vì thế bà ấy chạy rất nhanh, ngay cả sọt trên cánh tay còn luyến tiếc ném.
Bởi vì gà rừng trong sọt là bà ấy định dùng để bồi bổ cơ thể cho con gái và con dâu.
Lưu Thúy chạy điên cuồng một lát, cuối cùng cũng thoát khỏi người phía sau, chạy mồ hôi ướt đẫm, tóc loạn cả lên.
Người không biết còn tưởng là đi làm trộm.
Bà ấy tránh trong góc tường vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ, nhưng mà khi bà ấy thấy con gà rừng còn sống trong sọt ló đầu ra, lập tức cảm thấy đáng giá.
Nghỉ ngơi một lát ổn định lại bà ấy xách rổ rời đi, có thể là vội đi đường không cẩn thận vướng phải thứ gì đó.
Lưu Thúy và cả sọt trong tay bà ấy rơi xuống đất, ngay cả gà rừng trong sọt cũng văng ra.
Chỉ trong nháy mắt, người qua đường động tác nhất trí nhìn chằm chằm con gà rừng bị trói chân cánh.
Đôi mắt tỏa sáng, trong mắt có ánh sao.
Thậm chí có người không biết cố gắng nhìn thấy thịt tươi sống, chảy không biết bao nhiêu nước dãi.
Thật sự là thời buổi này quá hiếm đồ ăn mặn.
Lưu Thúy vừa thấy không thích hợp, nhanh chóng đứng dậy nhặt con gà rừng kia, kết quả mới đi hai bước chân truyền tới đau đớn tê tâm liệt phế.
Bà ấy biết chắc chắn là vừa rồi bị ngã, khiến cổ chân bị trật.
Nhưng mà lúc này bà ấy không rảnh nghĩ nhiều, bởi vì bà ấy chậm một bước, gà bà ấy mới mua sẽ không còn.
Hơn nữa không cẩn thận, lát nữa đám công an kia sẽ đuổi theo tới đây.
Nghĩ đến đây, Lưu Thúy muốn mắng tên nhóc chết tiệt nhà mình, hôm nay cục công an bọn họ đến chợ đen bắt người cũng không thông báo với bà ấy trước một tiếng.
Nếu không vừa rồi bà ấy chạy chậm một chút, thật sự bị bắt được vậy không phải xong đời sao?
Không nghĩ tới lần này Lưu Thúy thật sự đổ oan cho Vương Dược Phú, bởi vì hiện giờ mỗi ngày cục công an đều cử người tới tra.
Nghiêm khắc trừng trị đầu cơ chuộc lợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận