Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 197: Phòng bếp bị dột

Trên bầu trời ngoài phòng còn thường có tiếng sét, ầm ĩ tới mức Lục Hướng Noãn muốn ngủ cũng không ngủ nổi, nhưng hiện giờ cô không còn chuyện khác để làm.
Cô vốn muốn định lấy sách trong không gian ra đọc, nhưng sợ bây giờ lấy ra, hai năm nữa lại bị bọn họ lôi chuyện cũ, đến lúc đó xui xẻo vẫn là cô, nghĩ một lát cô từ bỏ.
Mà Võ Thắng Lợi bên ký túc xá của thanh niên trí thức nam thấy trời vẫn luôn mưa, lo lắng phòng bếp sẽ bị dột, anh ta nói với Vương Chí Văn một tiếng, sau đó chùm chậu rửa mặt lên đầu đi ra ngoài.
Chẳng qua đối với cơn mưa tầm tã, chậu rửa mặt kia quá nhỏ bé, trên người bị nước mưa xối lên ướt như gà rơi vào nồi nước, nhưng mà lúc này anh ta không rảnh lo nhiều như vậy.
Chỉ thấy anh ta đặt chậu rửa mặt xuống đất, cầm chìa khóa ở thắt lưng mở cửa phòng bếp ra.
Quả thực là sợ gì tới đó, nóc nhà phòng bếp đã lộ ra cái động to, nước mưa giống như không cần tiền chảy xuống, trên mặt đất khắp nơi đều là nước.
Võ Thắng Lợi nhìn lương thực trên bệ bếp theo bản năng, phát hiện chỗ đó đã tích đầy nước, anh ta hoảng tới mức chạy tới, dùng tay kiểm tra lương thực bên trong túi, phát hiện đã ướt đẫm.
Chỉ trong nháy mắt khiến người làm công tác văn hóa như anh ta muốn chửi bậy, nhưng rõ ràng tình cảm chiến thắng lý trí, nước mắt lập tức chảy ra.
Anh ta không rảnh lo chuyện gì chạy nhanh ra, lớn tiếng kêu với bên ngoài: “Phòng bếp bị dột, lương thực ướt rồi.”
“Lương thực ướt rồi.”

Đám thanh niên trí thức trong phòng vừa nghe thấy tin này, nhanh chóng xuống giường đất chạy tới phòng bếp, cũng không rảnh lo bị mưa xối.
Mà Lục Hướng Noãn vì biểu hiện không khác với mọi người, luôn suy nghĩ mãi một lát, cũng đi theo ra ngoài, đợi lần tới cô nhất định phải uống một viên thuốc trị cảm.
Trong phòng bếp.
Mọi người nhìn túi lương thực ướt đẫm vẻ mặt trầm trọng, cả đám héo rũ giống như cà tím phơi sương.
Thậm chí Vương Hiểu Linh cũng không nhịn được chảy nước mắt, miệng chỉ nói hai chữ tạo nghiệt.
Tóm lại ở khu thanh niên trí thức có thể nói là tình cảnh bi thảm, người nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng mà nên làm gì thì vẫn phải làm đó, dù sao nếu để mặc như vậy, phòng bếp này sẽ thật sự xong đời.
Đi lên sửa mái nhà là chuyện không có khả năng, một là trong bọn họ không có người nào từng làm loại chuyện này.
Hai là mưa to như vậy, cũng không dám trèo lên nóc nhà.
Cuối cùng đám thanh niên trí thức không keo kiệt cầm chậu rửa mặt của mình tới, đặt ở đó hứng nước, đợi chậu đầy thì cầm nó ra ngoài đổ.
Tuy phương pháp hơi ngốc một chút, nhưng hiệu quả vẫn lộ rõ.
Bên kia Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều dùng chổi cố gắng quét nước ra ngoài phòng bếp, thanh niên trí thức khác thấy thế cũng sôi nổi làm việc.
Chỉ một lát sau đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
Nhưng mà nhìn lương thực gặp tao ương, cả đám vẫn thở ngắn than dài, gãi rách đầu cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Dù sao lương thực bị mưa làm ướt sẽ mốc, mốc thì có ý nghĩa không thể ăn được.
“Làm thế nào bây giờ, không phải là sau này chúng ta sẽ đói bụng đấy chứ…” Hứa Gia Ấn như khóc tang nói.
Vốn dĩ đã làm việc mệt muốn chết thì không nói, kết quả bây giờ họa vô đơn chí đánh anh ta một kích, cuộc sống như vậy còn không bằng anh ta đâm tường chết đi thì hơn.
Nhưng mà anh ta nhìn thoáng qua tường, lập tức ném ý nghĩ ấu trĩ không có lý trí này của anh ta ra ngoài không gian.
Dù sao sống vẫn tốt hơn là chết, đến lúc đó mà đói chết thì người trong khu thanh niên trí thức bọn họ cùng chết.
Nghĩ như vậy Hứa Gia Ấn nghĩ thông, trên mặt có chút tươi cười chẳng qua là cười khổ.
“Đại đội trưởng sẽ không nhìn chúng ta mặc kệ.” Vương Ngọc Hương nói.
“Nhưng mà lương thực của chúng ta đều đã nhận, trong đội đã không còn lương thực của chúng ta…” Vương Hiểu Linh nhỏ giọng nói, lập tức khiến bầu không khí vốn đã tốt hơn lại trở nên cứng đờ.
Vương Hiểu Linh sợ tới mức lập tức câm miệng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Đám thanh niên trí thức không hẹn mà cùng nhìn lương thực đã trở nên ẩm ướt, lại rơi vào cục diện bế tắc.
“Cầu người không bằng cầu mình, có thời gian nghĩ cầu người khác giúp đỡ, còn không bằng nghĩ tới việc chuyển lương thực.” Lục Hướng Noãn có chút không nhìn nổi, ở bên cạnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận