Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 71: Đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm

Khi hai người đến Tiệm Cơm Quốc Doanh thì vừa qua giờ ăn cơm, tuy trong đại sảnh bày mười cái bàn nhưng chỉ có mấy người chân chính ở bên trong ăn cơm.
Nhân viên phục vụ đeo tạp dề ngồi trên ghế nhàm chán phát ngốc, thỉnh thoảng cầm quạt đuổi ruồi phẩy con ruồi bay ngang qua trước mặt.
Thấy bọn họ tiến vào cũng chỉ nâng mắt lên nhìn một cái, cũng không có ý định đứng dậy.
Khi đám người Lục gia tới tiệm ăn cơm đều lén tới sau lưng Lục Hướng Noãn, cho nên từ nhỏ tới lớn nguyên chủ chưa từng tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm một lần.
Nhìn nhân viên phục vụ lười nhác như vậy Lục Hướng Noãn cũng không tức giận, khi đi học ở hiện đại giáo viên lịch sử của cô cũng từng nhắc về lịch sử thời buổi này.
Ý nghĩ khách hàng là thượng đế trong thời hiện đại vẫn chưa thể thực hiện được ở thời đại này, trái lại trong thời đại kinh tế có kế hoạch vật chất thiếu thốn, lúc này nhân viên phục vụ trong Tiệm Cơm Quốc Doanh vênh váo đắc ý, dù sao người ta ăn cơm nhà nước, hơn nữa người bình thường cũng không vào nơi này.
Hai người tìm bàn trống ngồi xuống, sau đó nhìn thực đơn trước quầy.
Mì thịt rau xanh, mì trứng cà chua.
“Ăn gì?” Lý Bình hỏi.
“Gọi bừa đi.” Chỉ có hai món này không có gì để chọn, huống hồ cô cũng không kén ăn, có thể lấp đầy bụng là được.
“Vậy được rồi.” Lý Bình nghĩ tới hôm nay mình mời, chắc chắn phải ăn ngon một chút, thịt đắt hơn trứng gà cho nên gọi hai bát mì thịt rau xanh.
Lý Bình gọi nhân viên phục vụ tới: “Hai bát mì thịt rau xanh.”
Nhân viên phục vụ đi tới móc cuốn sổ nhỏ và bút trong túi ra, viết soàn soạt: “Phiếu gạo sáu lạng 5 hào.”
Lục Hướng Noãn mới móc tiền và phiếu trong không gian ra, thì thấy Lý Bình giành trước một bước đưa tiền và phiếu qua.
Nhân viên phục vụ nhận tiền và phiếu, sau đó lập tức đến sau bếp cao giọng nói: “Đầu bếp Ngưu, hai bát mì thịt rau xanh.”
Một người đàn ông trung niên béo trắng cao lớn ló đầu ra nói: “Được.”
Lục Hướng Noãn nhìn thấy trong lòng không nhịn được cảm thán, quả nhiên lão tổ tông nói đại hạn ba năm, không đói chết được đầu bếp không phải nói suông.
Có thể nuôi mình trắng trẻo mập mạp trong mấy năm nhân dân cả nước mắc nợ, có thể thấy Tiệm Cơm Quốc Doanh này có thể vớt được bao nhiêu thịt.
Chẳng trách có người vắt hết óc tìm mưu kế cũng muốn làm đầu bếp, nhưng mà thời buổi này đầu bếp cũng không phải dễ làm, sợ dạy đồ đệ sẽ đói chết sư phụ, nấu ăn cũng là lén không cho người khác thấy, sợ bị học được.
Hơn nữa muốn làm đầu bếp ở Tiệm Cơm Quốc Doanh này cũng không phải chuyện dễ dàng, không phải người nào cũng có thể làm, còn phải tiến hành thi cấp bậc nấu nướng, cuộc thi này từ năm 1960 đã có, rất khó thi.
Cho nên bởi vậy có thể thấy được, còn cần bản lĩnh của bản thân.
Lý Bình thấy cô vẫn luôn không nói chuyện, trợn to mắt không biết đang suy nghĩ gì thì dùng tay vẫy trước mặt cô, lúc này Lục Hướng Noãn mới lấy lại tinh thần.
Cô nhanh chóng đưa tiền trong tay cho cô ấy, không chiếm tiện nghi của người khác, người khác cũng đừng mơ chiếm tiện nghi của cô, đây là tín niệm tôn chỉ trong nhân sinh của cô.
Nhưng mà hành động này chọc Lý Bình tức giận, gương mặt tức giận ném tiền trở về:
“Đã nói là em mời chị ăn cơm mà, chị nhanh cất tiền đi, nếu không em sẽ không để ý tới chị.”
Lý Bình không nhận tiền, cha cô ấy là phó chủ nhiệm của xưởng sắt thép, mẹ cô ấy là chủ nhiệm của hội liên hiệp phụ nữ, trong nhà còn có anh trai đã kết hôn dọn ra ngoài ở.
Hiện giờ trong nhà chỉ còn thừa một đứa con gái chưa xuất giá là cô ấy, không nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng cũng được hai vợ chồng già sủng ái, từ trước tới nay trong tay chưa từng thiếu tiền tiêu vặt.
Nhưng duy nhất thiếu chính là bên cạnh không có mấy người bạn tri tâm, vất vả lắm mới gặp được người hợp nhãn duyên như vậy, đương nhiên là Lý Bình sẽ không buông tha.
Lục Hướng Noãn chỉ coi cô ấy là đứa bé bị người trong nhà sủng hư, bất đắc dĩ cất tiền đi, tính toán lát nữa rời đi sẽ thần không biết quỷ không hay nhét tiền vào túi cô ấy.
Loại tiện nghi này, có thể không chiếm thì đừng chiếm vẫn tốt hơn.
Chỉ một lát sau, nhân viên phục vụ bưng hai bát mì tới.
Lục Hướng Noãn nhìn bát mì tỏa ra hơi nóng trên bàn to cỡ hai gương mặt cô, bên trên điểm xuyến mấy cọng cải thìa, phủ kín một tầng thịt hơi mỏng, nhìn là khiến người ta muốn ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận