Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 183: Ấm áp

Xử lý rau hẹ xong, Lục Hướng Noãn bưng chậu muốn đi rửa, kết quả bị Lưu Thúy đang nhào bột mì đoạt lấy.
“Cô gái nhỏ, đừng chạm vào nước lạnh, để chú cháu làm đi, ông ấy da dày thịt béo không sao đâu.”
Vương Quốc An nhận lấy cái chậu, cũng cười vui tươi hớn hở: “Nghe thím cháu nói đi.”
Sau khi nói xong, ông ấy cầm rau hẹ đi rửa.
Nhân rau hẹ trứng gà khá dễ làm, Lưu Thúy cắt rau hẹ rửa sạch thành từng khúc, sau đó lại xào ba quả trứng gà, thêm ít miến vào.
Cho muối còn có ít dầu mè trộn đều là xong.
Cách làm nhân giống với nhân rau hẹ trứng gà Lục Hướng Noãn làm ở thời hiện đại, cũng chỉ cho muối, còn có lượng lớn dầu mè, không bỏ thêm thứ khác.
Lục Hướng Noãn ăn không quen vị khác, hơn nữa cô cũng không làm cầu kỳ, bởi vì công việc quá bận, thời gian nghỉ ngơi cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Nhưng mà Hứa Nhạc rất thích ăn sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà cô gói, lần nào cũng yêu cầu cô làm nhiều lần, cô mới làm.
Nếu còn có cơ hội đó mà nói, cô nhất định sẽ gói thật nhiều cho anh ta, sau đó khiến anh ta ăn đến nôn mới thôi.
Vương Quốc An không biết làm sủi cảo, nhưng biết cán vỏ sủi cảo, cho nên việc cá vỏ hôm nay giao cho ông ấy, mà Lưu Thúy và Lục Hướng Noãn thì gánh vác nhiệm vụ làm sủi cảo hôm nay.
Lục Hướng Noãn gói sủi cảo thành hình nguyên bảo, tròn vo khiến người ta vừa nhìn là thích.
“Noãn Noãn, cháu gói thật đẹp.” So sánh ra, Lưu Thúy gói xấu hơn nhiều.

“Noãn Noãn còn có thể gói đẹp như vậy, Tiểu Thúy, bà cũng nên học tập một chút.” Vương Quốc An đang vội vàng cán vỏ sủi cảo nhìn sủi cảo trên thớt nói.
Không so sánh thì không có tổn thương, vừa nhìn như vậy, tay nghề của vợ ông ấy thực sự không có biện pháp nhìn.
Nói cũng phải, vợ ông ấy nấu cơm chỉ chú trọng ăn không chết người là được, chỉ có món sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà này là mẹ vợ qua đời của ông ấy dạy không tệ.
Nếu không hôm nay đã bị cô bé này chê cười rồi.
“Thím gói cũng rất… Đẹp.” Lục Hướng Noãn thừa nhận hôm nay mình nói lời trái lương tâm, bởi vì thật sự có chút xấu.
Cũng có khả năng là liên quan tới việc người ở niên đại này không thường ăn sủi cảo.
“Noãn Noãn khen tôi gói đẹp, ông câm miệng lại cho tôi.” Lưu Thúy được Lục Hướng Noãn khen trái tim nở hoa, kiêu ngạo nhìn Vương Quốc An.
Đúng là lão già thô kệch, không biết thưởng thức một chút nào.
Lần này Vương Quốc An cũng không ngoan cố, bà ấy nói cái gì thì là cái đó, nếu không lát nữa ông ấy chỉ có thể ăn đau khổ.
“Một mình tới nơi xa như vậy, cha mẹ chắc chắn lo muốn chết, sau này nếu nhớ nhà thì đến nhà thím, thím nấu sủi cảo cho cháu ăn.”
Cô bé này, càng nhìn càng khiến người ta thích.
“Cháu không có mẹ.” Lục Hướng Noãn nói xong thì cúi đầu, im lặng không nói gói sủi cảo.
Mà Lưu Thúy nghe lời cô nói thì ngây ngẩn cả người, biết mình nói chuyện khiến cô đau lòng, nhanh chóng nói:
“Đều tại cái miệng này của thím, nhắc chuyện này làm gì.”
“Thím, không thể trách thím được, mẹ cháu đã mất khi cháu mới sinh ra.” Lục Hướng Noãn ngẩng đầu không để bụng nói.
Nhưng mà dáng vẻ này khiến hai vợ chồng Vương Quốc An đau lòng, trong lòng cô bé này chắc chắn rất khổ sở.
“Vậy cha cháu đâu?” Vương Quốc An ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
“Sau này cha cháu cưới thêm một người, còn sinh một em trai.” Tốc độ tay của Lục Hướng Noãn rất nhanh, trong lúc nói chuyện cô đã gói được mấy cái.
Vương Quốc An và Lưu Thúy đều là người trưởng thành, đương nhiên biết kiếm ăn dưới tay mẹ kế là chuyện không dễ dàng cỡ nào.
Còn có thêm em trai, có thể nghĩ tới cuộc sống đó quả thực chính là nước sôi lửa bỏng.
“Noãn Noãn, nơi này chính là nhà cháu, nhà kia chúng ta vứt bỏ đi. Nếu cháu không chê mà nói, cháu cứ coi thím và chú Lưu cháu làm cha mẹ, nói không sợ cháu chê cười, chú thím nằm mơ cũng muốn có con gái.”
Cô bé tốt như vậy không biết thương, vậy để bọn họ thương.
Mà Vương Quốc An nghe vợ ông ấy nói như vậy đôi mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt vui sướng đồng thời còn có chút khẩn trương nhìn về phía Lục Hướng Noãn.
Sợ cô không đồng ý, giấc mộng có con gái của ông ấy sẽ tan biến.
Mà Lục Hướng Noãn cũng ngây ngốc, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển tới mức này.
Vốn dĩ làm quen thì thôi, sao đột nhiên phát triển tới mức độ nhận cha mẹ nuôi như thế này.
Nhưng mà xem xét tính lợi và hại một lát, nhận người thân chỉ có lợi không có hại, dù sao ở bên ngoài mình là thanh niên trí thức nghèo hai bàn tay trắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận