Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 314: Nhân tài

Hơn nữa, hôm nay Vương Chí Thành tới đây cũng là vì chuyện này.
Đúng lúc này Vương Quế Anh cũng đi vệ sinh xong rửa tay đi vào, nhưng mà nhìn thấy hai người đang nói chuyện, Vương Quế Anh cũng không tiến lên nói chen vào quấy rầy, mình ngồi trên giường đất tiếp tục vùi đầu vá áo.
Chẳng qua là thường vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
Ngay sau đó Vương Chí Thành lập tức nói rõ mọi chuyện ra, khi Hoắc Đại Khánh nghe Lục Hướng Noãn còn đi theo bác sĩ người ta học mấy năm, thậm chí bệnh như động kinh còn có thể chữa khỏi, vẻ mặt kích động muốn bò xuống khỏi giường đất.
Nhưng mà rất rõ ràng, ông ấy quên mất eo của mình bị thương, mới cử động eo đau muốn chết, ông ấy đau tới mức nhe răng trợn mắt, nhưng trên đuôi lông mày vẫn không ngăn được ý cười.
Ông ấy rất vui, nhưng dọa Vương Chí Thành và Vương Quế Anh sợ hãi.
Vương Quế Anh nhanh chóng ném việc may vá trên tay sang một bên, xách đèn dầu tới kiểm tra eo ông ấy.
“Nhìn ông kìa, vui thì vui, nhưng ông nhúc nhích linh tinh làm gì. Bác sĩ đã nói phải dưỡng thương thật tốt, cũng may không có vấn đề gì, nếu không cả đời này ông cứ nằm trên giường đất đi.” Vương Quế Anh dán sát vào nhìn eo ông ấy, phát hiện không sao, nhưng miệng vẫn không nhịn được lải nhải.
“Vui vui, trong đội chúng ta sắp có bác sĩ, sau này các đội viên có người đau đầu nhức óc không còn cần chịu đựng nữa.
Thậm chí còn không cần đi thật xa đến huyện thành khám bệnh, bà nói xem là chuyện tốt như vậy, bà không vui sao?” Trong mắt Hoắc Đại Khánh khó nén nổi kích động.
Lúc này ông ấy cảm thấy đau đớn ở eo đã giảm bớt, điển hình của tác dụng tâm lý là đây.
“Vui vẻ, vui vẻ, tôi có thể không vui sao…” Vương Quế Anh nói càng lúc càng nhỏ, vừa nghe như vậy, thanh niên trí thức Lục đúng là càng ngày càng ưu tú, con trai hàng năm ở trong bộ đội của bà ấy không xứng một chút nào.
Tuy ở trong mắt bà ấy con trai là người tuyệt vời nhất, người nào cũng kém anh, nhưng đó chỉ là ở trong lòng bà ấy.
Cộng thêm thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thanh niên trí thức Lục chính là thiên ngoại hữu thiên đó.
Con trai bà ấy chỉ có điều kiện tốt là ở bộ đội, còn có cơ thể vạm vỡ, nhưng gương mặt lạnh lùng tính tính kém, không ấm lòng chút nào.
Nhà ai tìm đối tượng kết hôn, không phải đều muốn tìm người biết lạnh biết nóng biết thương người ta.
Nhưng mà con trai nhà mình thích thanh niên trí thức Lục người ta, bà ấy làm mẹ khuyên nhiều lần cũng không có tác dụng, hơn nữa thanh niên trí thức Lục người ta đã có đối tượng, con trai bà ấy lại không biết xấu hổ chen chân vào.
Đương nhiên chỉ có Vương Quế Anh nói như vậy, nếu để bà ấy biết có người ngoài nói lão tam của bà ấy như vậy, cho dù thế nào bà ấy cũng sẽ dẫn hai con dâu tới cửa xé nát miệng bọn họ.
Vương Quế Anh quyết định không thể đợi, sáng mai bà ấy sẽ đi tìm Phượng Lan, bảo bà ấy giúp đưa con gái nhà mẹ đẻ bà ấy nhà để xem mắt.
Lúc trước khi cô bé kia đến nhà Phượng Lan chơi, bà ấy từng gặp, tuy không xinh đẹp như thanh niên trí thức Lục, nhưng rất trắng, trông cũng xinh xắn, dù sao trong đội bọn họ không tìm được người đẹp như vậy.
Quan trọng là mông to, vừa nhìn là biết dễ sinh nở, tuy bà ấy không hi vọng xa vời lão tam nhà bà ấy có thể sinh cháu trai cháu gái cho bà ấy, nhưng ít nhiều gì trong lòng còn có chút ý tưởng.
Con trai bà ấy gặp chắc chắn sẽ thích, sau đó đính hôn kết hôn, bóp tắt toàn bộ chút tâm tư kia của con trai.
Đừng lại đi gây tai họa cho thanh niên trí thức Lục người ta nữa.
“Lão Vương, ông xem đến lúc đó để một phòng trống trong văn phòng đại đội chúng ta, để cho thanh niên trí thức Lục dùng để khám bệnh có được không.”
“Như vậy tiện cho người trong đội chúng ta, sau này thanh niên trí thức Lục cũng không cần xuống ruộng làm việc với mọi người.
Cô ấy chỉ cần khám bệnh kê thuốc cho người trong đội là được, đến lúc đó mỗi tháng chúng ta tính công điểm cao nhất cho cô ấy, ông xem thế nào?” Hoắc Đại Khánh bàn bạc với Vương Chí Thành.
Ông ấy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình nói ra là thích hợp nhất.
Thanh niên trí thức Lục là nhân tài, là nhân tài khan hiếm trong đại đội Hồng Kỳ bọn họ, nếu người tới đều như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Vừa vặn lúc này Quách Cẩu Tử ăn quá no, nằm trên giường đất mãi mà không ngủ được chạy ra ngoài đi dạo, không cẩn thận tới cửa nhà Hoắc Đại Khánh, nhìn thấy cửa nhà không đóng thì rất tự giác đi vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận