Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 340: Gặp mặt

Nhà bọn họ đã nghèo tới mức không xu dính túi, mỗi ngày đều ăn bánh bột ngô, kèm theo bát canh suông to không thấy được mấy hạt gạo.
Mới vừa ăn no bụng, xoay người đi tiểu một cái tất cả đã tiêu hóa xong.
Bọn họ làm lụng vất vả một năm, còn không phải là vì muốn cuối năm chia lương thực được chia phần nhiều hơn sao, kết quả đều bị cha anh ta đưa ra ngoài.
Nếu nhà bọn họ giàu đến chảy mỡ, sống tốt thì không sao, bọn họ đều không nói gì, để mặc cha bọn họ làm gì thì làm, bọn họ không có một chút ý kiến.
Nhưng mà ai bảo tình hình không phải.
Trong lòng hai anh em Hoắc Kiến Quốc không thoải mái đã lâu, nhưng mà vẫn không dám nói chuyện này, sợ tổn thương quan hệ cha con với Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh bị con trai nói không còn mặt mũi, lại quay đầu nhìn lão tam đứng đó vẻ mặt kiên trì, không nhịn được thở dài:
“Được rồi, cho con, ngày mai sẽ cho con.”
Ông ấy xem như bại trận.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy ông ấy nói như vậy, không nói gì nữa đi ra ngoài ăn cơm.
Không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên vừa mới ra khỏi cục công an, chỉ mới một lát Vương Giải Phóng đã nhận được điện thoại từ bộ đội ở Bắc Kinh.
Gọi điện thoại là triệu tập Hoắc Cảnh Xuyên trở về, có nhiệm vụ khẩn cần anh đi chấp hành.
Hơn nữa còn không phải anh không được.
Chuyện này khiến Vương Giải Phóng sầu muốn chết, nếu cuộc gọi này gọi sớm thêm một chút, không phải sẽ tốt sao.
Lúc này thật sự không khéo, nói chuyện điện thoại với bên kia một lát xong, Vương Giải Phóng lập tức cúp điện thoại.
Dù sao anh ta cũng biết được đó là nhiệm vụ khẩn cấp qua cuộc đối thoại, sợ chậm trễ chuyện quan trọng Vương Giải Phóng đẩy xe đạp của mình đi ra ngoài.
Nhưng mà dọc theo đường đi đều không thấy được bóng dáng của Hoắc Cảnh Xuyên.
Tuy anh ta không biết nhà Hoắc Cảnh Xuyên ở đâu, bởi vì anh ta chưa từng tới.
Nhưng mà Vương Giải Phóng biết đại khái Hoắc Cảnh Xuyên ở đại đội nào, vì thế dưới lòng bàn chân như dẫm lên Phong Hỏa Luân vô địch, vẫn luôn liều mạng đạp tới.
Cuối cùng cũng tới đại đội Hồng Kỳ, anh ta mệt đến mức thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, đôi mắt nhìn không thèm nhìn, tiện tay vươn tay ra ngăn cản một người qua đường hỏi nhà Hoắc Cảnh Xuyên ở đâu.
Trùng hợp chính là, người anh ta cản là Lục Hướng Noãn đi châm cứu cho Vương Đại Cương trở về.
Lục Hướng Noãn nhìn người trước mặt chặn đường mình, tuy trong lòng tức giận nhưng nể mặt anh ta lễ phép như vậy, vẫn nói cho anh ta:
“Đi dọc theo con đường này về trước bốn năm trăm mét, sau đó rẽ phải, nhà nào trên tường ngoài nhiều phân trâu nhất là nhà bọn họ.”
Vương Giải Phóng dùng tay áo lau mồ hôi ở khóe mắt, lúc này mới thấy rõ người đứng trước mặt anh ta trông như thế nào.
Ôi má ơi, sao cô gái này trông xinh đẹp mịn màng như vậy.
Đôi mắt to nhấp nháy kia trực tiếp tiến đến làm ổ trong trái tim anh ta, Vương Giải Phóng cảm thấy mình lại quay về năm 18 tuổi tràn ngập hormone.
Anh ta cảm thấy mình như trẻ lại.
Cô gái này quả thực là không phân cao thấp với Đoạn Tiểu Vi, ngoại trừ dáng người không bằng Đoạn Tiểu Vi.
Lục Hướng Noãn nhận thấy được ánh mắt “háo sắc” của anh ta thì liếc xéo anh ta một cái, sau đó vòng qua anh ta rời đi.
Nhận thấy được vừa rồi mình hơi thất thố, Vương Giải Phóng nhanh chóng khôi phục lại, chẳng qua người đã đi xa.
Nhưng mà Vương Giải Phóng đặc biệt muốn làm quen với người ta một chút, cho nên anh ta cao giọng la lớn:
“Cô gái, cảm ơn cô, tôi tên Vương Giải Phóng, vương trong tam hoành nhất thụ, giải trong giải phóng, phóng trong giải phóng, cô gái.”
Trong lòng quá sốt ruột, hoàn toàn quên mất đúng mực.
Nhưng mà để lại cho anh ta chỉ có bóng dáng mơ hồ không rõ, Vương Giải Phóng không kịp âm thầm hương nghĩ tới nhiệm vụ trên vai mình còn chưa hoàn thành, nhanh chóng đạp xe đi về phía con đường mà Lục Hướng Noãn mới chỉ.
Quả thực cô gái kia nói rất đúng.
Nhà trên tường có nhiều phân trâu nhất, Vương Giải Phóng liếc mắt một cái là tìm được, anh ta dựng xe đạp xong, sau đó đứng ở cửa gọi vào trong sân:
“Có người không? Có người ở nhà không?”
Vương Quế Anh đang ở trong bếp làm nóng cơm cho lão tam nghe thấy tiếng gọi, tạp dề trên người còn không kịp cởi ra, nhìn thấy gương mặt hơi xa lạ có chút nghi ngờ:
“Cậu tìm ai?”
Vương Giải Phóng vừa thấy có người đi ra, đánh giá có lẽ là mẹ của đoàn trưởng Hoắc, cho nên vô cùng lễ phép nói:
“Bác gái, đây là nhà Hoắc Cảnh Xuyên đúng không ạ.”
“Đúng vậy, cậu tìm lão tam nhà chúng tôi có chuyện gì…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận