Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 989: Lục Hướng Noãn nổi bão

Lục Hướng Noãn không thân với bọn họ, ở khu đại viện người nhà này chỉ có quan hệ tốt với hai nhà Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương, còn có Trương Cải Liên vợ chính ủy, cho nên khám bệnh cho đám người này hay không đều phải dựa vào tâm trạng của cô.
Huống hồ trong đám người ở đây, có người còn nói mát sau lưng khi Hoắc Cảnh Xuyên qua đời, chẳng qua không cẩn thận bị cô nghe lén được, cho nên Lục Hướng Noãn luôn không chịu ấm ức càng không có khả năng chữa bệnh giúp bọn họ.
Lưu Văn Văn nhìn cửa nhà Lục Hướng Noãn đóng chặt, hung dữ nói:
“Còn không phải chỉ là biết chữa bệnh sao, kiêu ngạo cái gì? Tôi thấy đoàn trưởng Hoắc 80% là bị cô ta khắc chết, đoàn trưởng Hoắc cưới loại phụ nữ như vậy về nhà, đúng là xui xẻo tám đời.
Còn có cô ta nữa, chồng không còn còn cả ngày trang điểm lộng lẫy, người không biết còn tưởng là muốn câu dẫn đàn ông nhà ai ấy chứ.”
Vương Hiểu Tinh phụ họa: “Tôi cảm thấy rất đúng.”
Bởi vì cô ta nhìn gương mặt của Lục Hướng Noãn không vừa mắt, nếu không phải đến bệnh viện khám bệnh tốn tiền, cô ta nói gì cũng không tới đây, sợ dính đen đủi.
Kết quả giây tiếp theo, cửa nhà Lục Hướng Noãn mở ra.
“Những lời vừa rồi là ai nói.”
Lục Hướng Noãn vừa mới dứt lời, mấy người dựa gần Lưu Văn Văn và Vương Hiểu Tinh nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Lưu Văn Văn và Vương Hiểu Tinh lập tức ở vị trí trung tâm, hai người nhìn gương mặt người sống chớ tới gần của Lục Hướng Noãn, nghĩ mà sợ nuốt nước bọt.
Đột nhiên Vương Hiểu Tinh phản chiến, cô ta dùng tay chỉ Lưu Văn Văn, nhanh chóng phủi sạch liên quan tới mình:
“Không phải tôi nói, đều là cô ta nói.”
Lưu Văn Văn nhìn Vương Hiểu Tinh với vẻ không dám tin, lúc này trong lòng cô ta không rảnh lo sợ hãi, tiến lên túm chặt Vương Hiểu Tinh sắp sửa chạy:
“Vương Hiểu Tinh, con mẹ nó rõ ràng vừa rồi cô cũng nói.”
Nếu chết cô ta cũng phải kéo đệm lưng, không thể để mình cô ta chết, nếu không quá nghẹn khuất.
Đôi mắt của Vương Hiểu Tinh nhìn Lục Hướng Noãn, miệng vẫn luôn kêu oan.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn không rảnh nhìn hai bọn họ diễn kịch trước mặt, tiến lên trước tát, tát lên cái miệng mới phun phân của hai bọn họ.
Lục Hướng Noãn ôm tâm tư trả thù, cho nên ra tay lực rất mạnh, hai cái tát đánh xuống, miệng Lưu Văn Văn và Vương Hiểu Tinh sưng to.
Những người khác thấy cảnh này trong lòng cảm thấy may mắn vừa rồi mình không lắm miệng, nếu không hiện giờ ăn tát là hai bọn họ.
Lưu Văn Văn bị tát phát ngốc lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Lục Hướng Noãn ước gì có thể ăn cô:
“Lục Hướng Noãn, cô dám tát tôi.”
Còn Vương Hiểu Tinh bị ăn tát thì im lặng không dám nói một câu, yếu ớt co rút một bên, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, sợ không cẩn thận lại bị ăn tát.
Lúc này cô ta hận Lưu Văn Văn thấu xương.
“Tôi tát cô đấy, ai bảo miệng cô không sạch sẽ.” Lục Hướng Noãn nói xong, lại tát cô ta một cái.
Lúc trước vì suy xét cho Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên bình thường có thể nhịn cô sẽ nhịn, thực sự không nhịn nổi mới ra tay.
Nhưng mà hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên không còn nữa, cô còn nhịn cái rắm, cô không để mình chịu ấm ức đâu.
Ấm ức là thứ gì, đời này cô đều không chịu.

Những người khác sợ mọi chuyện ầm ĩ lớn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Hướng Noãn thì gương mặt xanh mét, bọn họ không dám tiến lên, chỉ có thể phái người đi gọi Hồ Ái Hương vợ sư trưởng tới.
“Lục Hướng Noãn, cô dám tát tôi, tôi muốn tìm sư trưởng phân xử.” Sau khi Lưu Văn Văn nói xong, thì che mặt bị tát sưng khóc lóc.
Lục Hướng Noãn hừ lạnh nói: “Nếu hôm nay cô không đi, cô là cháu tôi.”
Hôm nay cho dù ông trời tới, mắt của Lục Hướng Noãn không chớp một cái, bởi vì cô tràn ngập tự tin.
Dựa vào cái gì ư?
Dựa vào nghiên cứu y học trong tay cô, chỉ cần cô không làm việc vô cùng gian ác, Triệu Truyền Lễ sẽ bảo vệ cô.
Huống chi người phụ nữ trước mặt mắng cô, còn mắng Hoắc Cảnh Xuyên đã chết, cho nên cho dù thế nào Lục Hướng Noãn đều có lý.
Ở bất cứ lúc nào, Lục Hướng Noãn đều không cho phép có người chửi bới cô và Hoắc Cảnh Xuyên.
Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến đang ngồi ở nhà nói chuyện, thì thấy Vương Ái Liên sốt ruột hoảng hốt xông vào:
“Chị dâu Hồ, chị mau qua xem đi, vợ của đoàn trưởng Hoắc đánh nhau với người ta.”
Hồ Ái Hương nghe thấy thế, suýt nữa ngất xỉu.
Trình Hiểu Yến sợ Hồ Ái Hương xảy ra chuyện, nhanh chóng đỡ lấy cô ấy: “Chị dâu, chị đừng lo lắng, em Hướng Noãn không phải là người sẽ để mình bị thiệt.”
Chẳng qua khi nói những lời này, trong lòng cô ấy có chút thấp thỏm.
Ngay sau đó Trình Hiểu Yến vội vàng đỡ lấy Hồ Ái Hương qua bên đó.
Lục Hướng Noãn nhìn Lưu Văn Văn chỉ biết nằm trên đất la lối khóc lóc, trong lòng sinh phiền chán, khi cô chuẩn bị dao sắc chặt đay rối, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận