Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 605: Tay nghề nấu nướng của Hoắc Cảnh Xuyên không tốt

Kết quả cải thảo mới vào miệng, biểu cảm trên mặt Lục Hướng Noãn trở nên vặn vẹo, cô muốn thu hồi những lời mình mới nói.
Đồ ăn này chính là giàn hoa, đẹp chứ không xài được.
Lục Hướng Noãn vốn muốn nôn nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của Hoắc Cảnh Xuyên, thì nuốt nó xuống.
Hoắc Cảnh Xuyên hỏi: “Thế nào?”
“Ăn ngon.” Lục Hướng Noãn cố nở nụ cười, nhưng mà vừa dứt lời cô nhanh chóng bưng bát cháo gạo kê lên uống.
Muối không cần tiền sao?
Người đàn ông này còn liều mạng cho vào, muốn cô chết khát à.
Vương Quế Anh đang chuẩn bị ăn cơm tuân theo nguyên tắc không lãng phí, múc đồ ăn trong nồi Hoắc Cảnh Xuyên không múc hết, còn thừa một chút vào trong bát, ăn tạm vậy.
Thực ra là bà ấy muốn nếm thử tay nghề của lão tam nhà mình.
Chẳng qua bà ấy vừa ăn một miếng thì lập tức nhổ ra, đồ ăn quá mặn rồi, rõ ràng là nhìn anh nấu cơm, rốt cuộc là trong giai đoạn này xảy ra vấn đề chỗ nào?
Trong lúc nhất thời Vương Quế Anh có chút không nghĩ ra, đột nhiên chỉ thấy bà ấy vỗ đùi, vèo một cái đứng dậy.
“Không xong không xong, đây là đồ ăn làm cho thanh niên trí thức Lục.” Lúc này Vương Quế Anh đã không dám tưởng tượng phản ứng của Lục Hướng Noãn khi ăn món này.
Nhưng mà bây giờ đi ngăn cản cũng đã muộn, bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên đã rời đi rất lâu.
Cho nên hiện giờ Vương Quế Anh chỉ có thể cầu nguyện lão tam nhà mình gặp may.
Nhưng mà Vương Quế Anh không nỡ ném đồ ăn đi, mà bưng nó quay đầu đặt vào tủ bát, đợi lát nữa cho ông già nhà mình bận việc xong ăn.
Dù sao khẩu vị của ông ấy nặng, không ăn ra được.
Hoắc Đại Khánh nằm không cũng trúng đạn: “Tôi là khẩu vị nặng, nhưng tôi không ngốc…”
Chẳng qua Lục Hướng Noãn nóng lòng muốn tìm thứ gì đó khiến mình không còn cảm thấy mặn nữa đã xem nhẹ nhiệt độ của bát cháo kia.
Dù sao mới nấu xong đã được Hoắc Cảnh Xuyên đóng gói đưa tới, khi tới sợ đồ ăn bị nguội anh còn đặc biệt cho hộp cơm vào trong áo khoác giữ ấm, muốn Lục Hướng Noãn được ăn cơm nóng hổi.
Kết quả không cho Lục Hướng Noãn thời gian phản ứng, bát cháo kia làm nóng đầu lưỡi của cô.
Cô há to miệng lè lưỡi ra, giống y như Phú Quý đang nằm phơi nắng ở nhà.
Chẳng qua sắc mặt cô không tốt lắm.
Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh nhìn ra được Lục Hướng Noãn không thích hợp, anh nhanh chóng lấy bình nước ấm quân dụng trong túi ra, sau đó mở nắp đưa tới trước mặt Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhận lấy uống ừng ực mấy ngụm, mới xem như ổn định lại, dáng vẻ đau khổ nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Hiện giờ Lục Hướng Noãn nghiêm trọng hoài nghi có phải cô ra cửa không xem hoàng lịch hay không, mới gặp xui xẻo như thế.
Hoắc Cảnh Xuyên vốn có tâm tư nhạy bén cũng phát hiện ra được đồ ăn không thích hợp, cầm lấy đũa gắp cải thảo cho vào trong miệng nhai mấy cái.
Chỉ trong nháy mắt anh cau mày, nhưng anh vẫn nhai nuốt nó vào bụng.
“Đừng ăn.” Hoắc Cảnh Xuyên đặt đũa xuống nói.
Hiện giờ anh đâu còn không rõ, vừa rồi là cô gái nhỏ lừa anh, ăn ngon gì đó đều là lời nói dối lừa anh.
Trong lòng buồn bực còn cảm thấy tức giận, tức giận cô không để trong lòng về cơ thể mình.
Nhưng nếu bị anh phát hiện, vậy Lục Hướng Noãn không miễn cưỡng mình ăn món cải thảo kia nữa, dù sao chịu tội cũng là cô.
Nếu cô thật sự ăn món ăn này, Lục Hướng Noãn cảm thấy sau nửa đêm cô sẽ phải luôn uống nước.
Đến lúc đó số lần cô đi vệ sinh sẽ nhiều hơn.
Lục Hướng Noãn ghét nhất là mùa đông, đặc biệt là mùa đông ở Đông Bắc, cô đi vệ sinh lần nào cũng bị đông lạnh hai mông đều đau.
Hơi ngồi xổm thời gian dài một chút, mông bị đông cứng.
Món cải thảo xào không thể ăn, nhưng canh trứng và cháo gạo kê vẫn ăn được, đặc biệt là canh trứng kia.
Bên trên còn nhỏ hai giọt dầu mè, chỉ ngửi mùi thôi là khiến người ta muốn ăn.
Khi Lục Hướng Noãn ăn cơm được nửa thì dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên đang nhìn cô:
“Khi anh tới ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Hoắc Cảnh Xuyên nói dối, thực ra anh chưa ăn, bởi vì anh sốt ruột đưa cơm cho cô gái nhỏ.
Lục Hướng Noãn nhìn anh nghiêm túc như vậy cũng không giống đang lừa cô, huống hồ nếu lừa cô, vậy cũng là anh đói bụng.
Lục Hướng Noãn nghĩ thông suốt vì thế tiếp tục vùi đầu ăn cơm, cô ăn hết bát canh trứng và cháo gạo kê xong, nhưng mà chỉ ăn no bảy phần.
Chẳng qua hiện giờ đã tối, ăn như vậy vừa vặn đủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận