Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 868: Song sinh

Vương Dược Phú vội la lên: “Nhân sâm, nhân sâm trăm năm, cứu mạng, bác sĩ.”
Vừa nghe là nhân sâm, còn là trăm năm, người ở phòng phẫu thuật đều bị kinh sợ.
“Thực sự xảy ra chuyện, tôi chịu trách nhiệm.” Vương Dược Phú nói xong, thì nhân lúc Lý Tiệp sửng sốt đoạt lấy nhân sâm trong tay bà ta, sau đó nhét vào miệng Lý Tiểu Uyển.
Vương Dược Phú nói: “Vợ à, nhân sâm em gái cho, em mau nhai nuốt vào, cha mẹ đều ở bên ngoài đợi em trở về.”
Vừa nghe cha mẹ còn đang ở bên ngoài đợi mình, Lý Tiểu Uyển lại dấy lên hi vọng sống sót.
Mà vào lúc này miếng nhân sâm kia vào bụng xong, Lý Tiểu Uyển cảm thấy cơ thể mình lại có sức lực, ngay cả đau đớn cũng không còn rõ nữa.
Cô ấy cảm thấy mình lại có thể.
Bác sĩ Lý Tiệp và bác sĩ y tá ở đây cũng chú ý tới điểm này, nhanh chóng tiến lên đẩy Vương Dược Phú ra, sau đó tranh thủ thời gian tiến hành cứu giúp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Bác sĩ Lý Tiệp đi ra, đám Lưu Thúy nhìn thấy xong đều như ong vỡ tổ vây quanh.
“Bác sĩ, con dâu tôi thế nào?”
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào?”
“Bác sĩ, tình hình của sản phụ thế nào?”

Đúng là cả nhà hiếm lạ, đều hỏi tình hình của sản phụ, không có ai hỏi đứa bé.
Lý Tiệp làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, nhưng mà vẫn kiên nhẫn nói với bọn họ.
“Mẹ con bình an, song sinh.”
“Con gái không sao, con gái không sao.” Vừa nghe tin tức tốt này, Ngưu Kiến Anh vui sướng tới mức lại ở trong lòng cảm tạ trời đất thần Phật.
Vương Quốc An run rẩy nói: “Đợi đã, bác sĩ bà nói mẹ con bình an ư? Có phải đứa bé sinh ra hay không…”
“Đứa bé không sao, còn là song sinh, mọi người cứ yên tâm.” Lý Tiệp vốn đã làm tính toán tệ nhất, đó chính là bỏ đứa bé giữ người lớn.
Nhưng ai biết vậy mà đứa bé và người lớn đều được bảo vệ một cách kỳ tích.
Tình huống nguy hiểm như thế, có thể cùng giữ được người lớn và đứa bé vẫn là lần đầu tiên Lý Tiệp thấy, nghĩ tới nghĩ lui có lẽ là tác dụng của nhân sâm.
Có thể lấy ra được nhân sâm trăm năm, trong nhà không phải có tiền thì có quyền, nghĩ như thế thái độ của Lý Tiệp đối với mấy người này càng ôn hòa hơn.
Những người khác đều bị tin tức tốt này làm cho khiếp sợ, đợi bọn họ kịp phản ứng, đều liên tục nói cảm ơn Lý Tiệp.
Khi thấy Lý Tiểu Uyển và hai đứa bé mũm mĩm bình an không sao, tảng đá đè nặng trong lòng bọn họ mới xem như không còn.
Vương Dược Phú đột nhiên mở miệng nói: “Mẹ, Tiểu Uyển và đứa bé, may mà có nhân sâm của em gái, em gái là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta.”
Ngưu Kiến Anh vừa nói vừa gạt lệ: “Chúng ta cần phải cảm ơn người ta, nếu không có cô gái kia, tôi cũng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.”
Đứa bé không còn, con gái đau khổ.
Con gái không còn, bọn họ đau khổ.
Hiện giờ con gái của bà ấy cũng coi như là khổ tận cam lai, có có hai đứa nhóc mũm mĩm này, cũng coi như là vững bước ở nhà chồng, sau này không sinh con cũng không có ai dám nói gì nữa.
Càng khỏi phải nói cả nhà thông gia vốn là nhà phúc hậu, sau này con gái bà ấy còn hưởng phúc nhiều.
Lưu Thúy nói:
“Ừm, lát nữa con đi gọi điện thoại báo hỉ cho em gái con, cục trưởng của các con có quan hệ tốt với Cảnh Xuyên, chắc chắn biết số của cậu ấy.
Đợi Tiểu Uyển ở cữ xong, mẹ tìm ít thứ tốt gửi qua cho Hướng Noãn. Ở chỗ con bé trước không thôn, sau không cửa hàng, có lẽ mua đồ cũng không tiện lắm.”
Những người khác không có ý kiến gì đối với lời Lưu Thúy nói, xem như quyết định như vậy.
Ngưu Kiến Anh quyết định đến lúc đó gửi ít tiền qua cho Lục Hướng Noãn, bày tỏ lòng biết ơn của bà ấy.
Đương nhiên là số tiền này chắc chắn không thể ít, cụ thể bao nhiêu phải đợi về nhà bàn bạc với chồng rồi quyết định.
Vương Quốc An dựa vào mép rào chắn trêu đùa hai đứa nhỏ, càng nhìn càng thích:
“Hai đứa bé này đặt tên là gì thế?”
Vương Dược Phú đề nghị:
“Hay là tên để em gái đặt đi, em ấy là ân nhân của nhà chúng ta, tên giao cho em ấy đặt, chắc chắn có thể đặt tên hay.”
Đề nghị của Vương Dược Phú nhận được sự đồng ý của mọi người, tên của hai em bé giao cho Lục Hướng Noãn đặt, dù sao cũng là miếng nhân sâm cô cho cứu tính mạng của hai đứa bé này.
Lúc này Vương Dược Phú nói ra ý nghĩ của mình khi mới vào phòng phẫu thuật với vợ:
“Tiểu Uyển sinh con vất vả như vậy, cha mẹ, con muốn em trai theo họ Tiểu Uyển.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận