Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 950: Đến chợ đen

Lục Hướng Noãn ăn uống no đủ cầm ba cái bánh bao trắng trong không gian ra đút cho Phú Quý, chơi với nó trong sân một lát xong thì trở về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Không cần dán sát vào ngửi cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người, quần áo bị máu bắn tung tóe giặt cũng không giặt sạch, cho nên Lục Hướng Noãn trực tiếp cuộn quần áo vào ném.
Một bộ quần áo đổi lấy hai mạng một lớn một nhỏ, tính kiểu gì cũng thấy đáng.
Khi Lục Hướng Noãn chuẩn bị đi ngủ, Hồ Ái Hương cũng bưng đồ ăn tới.
Là một bát mì tỏa ra hơi nóng, nhìn giống vừa mới nấu.
Trước khi Hồ Ái Hương mở miệng, Lục Hướng Noãn vội vàng nói: “Chị dâu, vừa rồi chị dâu Trình đã đưa cơm tới cho em, em ăn no rồi.”
“Chị đã đưa tới, em lại ăn thêm một ít.” Giọng nói của Hồ Ái Hương hơi nghẹn ngào, rất rõ ràng là Lục Hướng Noãn cũng nghe ra được.
Chẳng qua không đợi Lục Hướng Noãn nói chuyện, Hồ Ái Hương đã nhét bát vào tay cô rồi rời đi.
Lục Hướng Noãn nhìn bóng dáng vội vã lảo đảo của cô ấy, chỉ có thể tạm thời đè nén nghi ngờ trong lòng, quyết định nhân ngày mai rửa bát nhìn xem là tình huống gì.
Rõ ràng khi cô ấy trở về còn rất tốt mà.
Còn bát mì trên tay Lục Hướng Noãn, thì cô cho vào không gian, giữ lại ngày mai ăn, đỡ phải nấu cơm.
Hiện giờ lò than trong nhà từ lúc Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, thì không còn ai nấu cơm nữa, ngoại trừ nấu nước thì chỉ có nấu nước.
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn tỉnh dậy từ sớm, sau đó đạp xe đến huyện thành.
Vương Dược Phú có con, vậy người làm cô như cô chắc chắn phải tặng gì đó.
Còn có Vương Hiểu Linh mang thai, cô cũng phải kiếm thứ gì tốt gửi qua.
Thực sự là làm khó Vương Hiểu Linh, hai bọn họ cách nhau xa như vậy mà cô ấy còn nghĩ tới cô.
Lúc ấy khi tích trữ hàng hóa, không nghĩ mình sẽ kết hôn sinh con cho nên không chuẩn bị đồ cho đứa bé và thai phụ, trong không gian của Lục Hướng Noãn không có một thứ nào.
Hiện giờ chỉ có thể bỏ tiền mua.
Sữa của Lý Tiểu Uyển hẳn là không đủ cho đứa bé ăn, cho nên Lục Hướng Noãn muốn mua hai hộp sữa bột cho hai anh em, kết quả đến hợp tác xã mua bán, vậy mà người ta không bán cho cô.
Lục Hướng Noãn tìm người bán hàng nghe ngóng mới biết được, sữa bột là thứ khan hiếm thời buổi này, cần chứng minh sinh con mới mua được, hơn nữa mỗi tháng còn có giới hạn.
Ngay cả sữa mạch nha cũng phải có chứng nhận của bệnh viện mới mua được, còn cần chứng nhận phẫu thuật, bệnh bình thường căn bản không được.
Cho nên hợp tác xã mua bán chắc chắn là không mua được, Lục Hướng Noãn chỉ có thể đến chợ đen thử thời vận.
Cô tìm một ngõ cụt, tiến vào trong không gian cải trang giả dạng xong mới đi ra.
Lúc này Lục Hướng Noãn thực sự có chút khác biệt như hai người so với lúc trước, chỉ cần không dán sát vào nhìn cẩn thận, thì cơ bản không có ai nhận ra.
Một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương lắc mình biến hóa thành người thường trong mắt mọi người.
Lục Hướng Noãn tốn một cái bánh bao nghe ngóng được địa chỉ chợ đen, cô theo phương hướng người ta nói đi qua, đầu hẻm còn có một người trông cửa.
Nghe thấy nộp tiền mới có thể đi vào, Lục Hướng Noãn không lề mề, cô lấy bốn hào trong túi ra đưa cho anh ta, người nọ nhận được tiền đương nhiên cho cô đi.
Ngoài ra người nọ còn đặc biệt dặn dò Lục Hướng Noãn, một khi thấy chỗ nào không thích hợp thì chạy nhanh, nếu không bị bắt thì bọn họ không chịu trách nhiệm.
Lục Hướng Noãn cảm ơn anh ta xong, thì đi vào, bên trong phần lớn là bán sản phẩm phụ nhà nông, trứng gà, bột mì, gà rừng…
Lục Hướng Noãn đi dạo một vòng, cũng không thấy được thứ cô muốn mua.
Khi cô nản lòng thoái chí chuẩn bị đi ra ngoài, một người đàn ông đầu đinh, mặt chữ điền, lông mày rậm thoạt nhìn hơn cô mấy tuổi chặn đường cô.
Lục Hướng Noãn cảnh giác nhìn anh ta, ngay sau đó lùi về sau hai bước, xụ mặt nói:
“Có việc gì?”
Người đàn ông tên là Vạn Tân Vũ, anh ta thấy rõ động tác nhỏ của Lục Hướng Noãn vừa rồi, nhưng mà anh ta không để trong lòng.
Dù sao tới chợ đen thì phải đề phòng, nếu không sẽ bị bắt thì ngồi tù.
Cảnh giác một chút không sai, cô nhóc này làm rất tốt.
“Đồng chí, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy cô đi dạo nơi này lâu như vậy cũng không mua được đồ, là nơi này không có đồ cô cần mua sao? Tôi nghĩ tôi có thể giúp cô.”
Ở chợ đen bán đồ, thì phải là người có nhãn lực, nếu không chính là lãng phí thời gian, còn luôn đặt mình vào trong nguy hiểm, đây là kinh nghiệm Vạn Tân Vũ lăn lê bò lết nhiều năm trong chợ đen tổng kết ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận