Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 297: Lục Hướng Noãn, cảm ơn cô

Vương Hiểu Linh đồng ý, khi nhìn Lục Hướng Noãn trong mắt tràn ngập cảm kích.
Lục Hướng Noãn chê cô ấy buồn nôn, không chịu nổi cô ấy nói một câu đi về trước.
Mà Vương Hiểu Linh nói chuyện với Đàm Phượng Kiều một lát, rồi nhanh chóng tiến lên đuổi theo Lục Hướng Noãn.
Nghe thấy tiếng chạy phía sau khóe miệng Lục Hướng Noãn nhếch lên, ngay sau đó kìm nén nó xuống.
Loại chuyện bị người ta xâm phạm này, cho dù là người mạnh mẽ tới mấy cũng sẽ khó chịu mất mấy ngày, Vương Hiểu Linh như vậy, ở khu thanh niên trí thức ồn ào người nhiều, nhỡ đâu bị người ta phát hiện vậy vất vả tối qua của cô đều uổng phí hết.
Hơn nữa quan trọng nhất là dấu hôn trên người Vương Hiểu Linh, chỉ cần vừa cởi quần áo là sẽ bị người ta thấy được, cô ấy không có khả năng không cởi quần áo ở khu thanh niên trí thức trong khoảng thời gian này được.
Vương Hiểu Linh đi theo Lục Hướng Noãn về nhà cô.
“Nếu cô cảm thấy ở nhà tôi trong lòng có áy náy, thì dọn dẹp khu đất trồng rau cho tôi, hai ngày nữa tôi sẽ trồng rau.” Lục Hướng Noãn vừa dùng xà phòng rửa tay, vừa nói chuyện với Vương Hiểu Linh.
Người này nên tìm chuyện để làm, nếu không dễ luẩn quẩn trong lòng để tâm chuyện vụn vặt.
“Lục Hướng Noãn, cảm ơn cô.” Vương Hiểu Linh nói xong, thì khom lưng với Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà bị Lục Hướng Noãn né tránh, lễ này cô không nhận nổi.
Lục Hướng Noãn dùng xà phòng rửa không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi tay sắp bị cô rửa tróc da, cô mới từ bỏ.
Không có biện pháp, thói quen nghề nghiệp của bác sĩ.
Mà Vương Hiểu Linh ngồi trên ghế có chút không biết mình muốn làm gì, cuối cùng dứt khoát nhân lúc Lục Hướng Noãn rửa tay, cầm lấy chổi bắt đầu quét dọn trong sân.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn thấy cũng không mở miệng ngăn cản, lau khô tay xong, cô lập tức về phòng cởi quần áo đầy máu trên người ra, thay bộ quần áo sạch sẽ khác.

Thuận tiện cởi hai bánh quai chèo trước ngực ra, bện thành ba bím tóc lỏng lẻo để sau đầu, như vậy nhìn qua giỏi giang hơn nhiều.
Lục Hướng Noãn cảm thấy đã tới thời gian, vì thế đến phòng bếp múc một muỗng bột ngô cho vào túi, xách theo đi ra ngoài.
Nhưng mà trước khi đi cô còn không quên dặn dò Vương Hiểu Linh tự mình giải quyết cơm tối, tủ bát có lương thực, bảo cô ấy tự xem rồi nấu.
Đến lúc đó dùng bao nhiêu trả bấy nhiêu.
Không phải là Lục Hướng Noãn keo kiệt, thật sự là cô sợ mình lại nuôi ra đồ khốn nạn như Vương Thuần Nhiên thứ hai.
Đối với người đối với vật, phải thích có mức độ mới được, đây là đạo lý nhận được từ giáo huấn thê thảm cỡ nào trong đời trước.
Lúc trước Vương Hiểu Linh từng giúp cô, hiện giờ chuyện Tam Ma Tử cô cũng giúp lại, trên lý luận hai bọn họ đã không ai nợ ai.
Mà Vương Hiểu Linh đợi Lục Hướng Noãn rời đi, nhân dịp trời còn chưa tối đến khu thanh niên trí thức, lấy quần áo của mình còn thêm ít đồ ăn rời đi.
Đương nhiên là khi cô ấy về phòng thu dọn đồ, có gặp Dương Thiên Chân đang nằm trên giường đất.
Dương Thiên Chân oán trách tối hôm qua cô ấy không trở về, làm hại mọi người nửa đêm đi ra ngoài tìm cô ấy, làm hại cô ta cả đêm không ngủ ngon giấc.
Đương nhiên là Vương Hiểu Linh biết ngày hôm qua mình không đúng, nhưng mà cô ấy có lỗi với người ở khu thanh niên trí thức, không phải cô ta.
Vì thế cảm xúc vốn không ổn định, khi Vương Hiểu Linh đối mặt với Dương Thiên Chân soi mói đủ đường, lập tức bùng nổ, mở miệng trách lại Dương Thiên Chân.
Không giữ lại chút tình cảm bạn học nào.
Cho dù Dương Thiên Chân muốn cãi lại nhưng không kịp, thậm chí còn bị dáng vẻ này của Vương Hiểu Linh dọa choáng váng, nước mắt giống như hạt châu đứt tuyến thi nhau chảy ra ngoài.
Vương Ngọc Hương nghe thấy động tĩnh vén rèm lên đi vào, khi thấy Vương Hiểu Linh bắt nạt Dương Thiên Chân lập tức tiến lên khuyên can.
Nhưng mà Vương Ngọc Hương nói ra đều là đứng về phía Dương Thiên Chân, đồng thời còn oán trách Vương Hiểu Linh không hiểu chuyện, bắt nạt cô bé không hiểu gì như Dương Thiên Chân.
Vương Hiểu Linh bị tư thế này của cô ta làm cho tức cười, mắng Dương Thiên Chân xong cô xách theo đồ của mình rời đi, không muốn để ý tới Vương Ngọc Hương.
Thật sự không muốn uổng phí sức lực nói chuyện với loại người này.
Trên đường về nhà Lục Hướng Noãn, Vương Hiểu Linh còn không quên đến nhà Vương Tú Lan mượn một cái liềm nhỏ rồi rời đi.
Trở về nhà của Lục Hướng Noãn, Vương Hiểu Linh cũng không rảnh lo nghỉ, cầm lấy liềm bắt đầu bận việc trong vườn nhà Lục Hướng Noãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận