Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 369: Chị cả, chị muốn làm gì

Mà Vương Phán Đệ thì nhìn cha mình xin giúp đỡ, nhưng không ngờ Vương Thiết Xuyên lại rống lên:
“Nhanh trở về làm việc đi, nếu chậm trễ công việc hôm nay, xem lát nữa tao có đánh gãy chân mày hay không.”
“Cha, con không chậm trễ làm việc.” Vương Phán Đệ nói.
“Tốt nhất là như vậy.” Sau khi anh ta nói xong, thì đi ra ngoài.
Để lại mấy đứa bé em nhìn chị, chị nhìn em, cuối cùng đều nhìn về phía Vương Phán Đệ xin giúp đỡ.
Khi Vương Phán Đệ nhìn em gái không ngừng chảy máu, trái tim thấp thỏm bế Vương Chiêu Đệ đang nằm trên đất lên.
Vương Căn Đệ hỏi: “Chị cả, chị muốn làm gì?”
“Đi khám bệnh cho chị hai em, các em cứ ở nhà là được, không cần đi cùng chị.” Sau khi Vương Phán Đệ nói xong, thì cõng Vương Chiêu Đệ rời đi.
Mà Vương Tưởng Đệ còn muốn đi theo sau cô ấy, giúp dùng tay đỡ một chút.
Lục Hướng Noãn bắt chéo hai chân, thoải mái uống trà hoa lài mình pha, tay còn lúc có lúc không lật sách y trước mặt.
Cuộc sống vô cùng thoải mái.
Nhưng mà nếu đều giống như hôm nay là được, không bận lắm, thỉnh thoảng có người tới đây khám bệnh gì đó, rất nhàn nhã.
Đương nhiên đừng gặp đôi vợ chồng tinh thần có chút vấn đề như lúc chiều là được.
Nhưng không nghĩ tới yên bình lúc này, đột nhiên bị Vương Phán Đệ cõng em gái nhà mình cắt ngang.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy người tới, nhanh chóng để hai chân bắt chéo xuống, thay đổi hình tượng người đứng đắn.
Cô quen người tới, chính là con của hai vợ chồng bắt ép cô lúc chiều.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không hỏi gì, lập tức tiến lên giúp đặt Vương Chiêu Đệ lên giường.
Đây là Lục Hướng Noãn đặc biệt đi tìm đại đội trưởng đặt làm giường phẫu thuật, phía dưới giường còn có bốn bánh xe gỗ.
Đương nhiên đều không bỏ tiền, dù sao cũng là vì suy nghĩ cho trong đội, cho dù bỏ tiền cũng là trong đội bỏ ra.
Tuy trong không gian của Lục Hướng Noãn có rất nhiều tiền là lương thực, nhưng mà thời buổi này có tiền chính là có tội.
Đặc biệt là mấy năm đầu trong tương lai, càng là như vậy.
Cho nên Lục Hướng Noãn suy nghĩ rất chu đáo, cũng phân rõ, đối với cô mà nói có một số chuyện không cần cô bỏ tiền, như vậy cô sẽ không lấy ra một đồng.
Hơn nữa trên núi khắp nơi đều là gỗ, chẳng qua phí sức lực mà thôi, làm việc vì trong đội, Hoắc Đại Khánh đâu có đạo lý không đồng ý.
Cho nên lúc trước eo ông ấy bị thương, hành động không tiện lắm chỉ có thể giao mọi chuyện cho Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử đi làm.
Hai người này vừa nghe thấy thế, giữa trưa không ăn cơm, xách theo rìu đi lên núi chặt cây.
Chưa tới nửa ngày đã làm xong giường phẫu thuật mà Lục Hướng Noãn muốn, hai người khiêng giường qua bên này.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn thấy đồ xong, vô cùng hài lòng.
Trở lại chủ đề chính, Lục Hướng Noãn đi ra ngoài rửa sạch sẽ tay tiêu độc xong, mới bắt đầu nghiêm túc kiểm tra vết thương trên người Vương Chiêu Đệ.
Miệng vết thương ở sau gáy nghiêm trọng nhất, tới mức độ phải khâu.
Mà những vết xanh tím khác trên người, thật ra so sánh ra vẫn còn xem như khá tốt.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ, cũng là vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Nhưng mà từ những vết thương này có thể nhìn ra, người này ra tay đúng là đủ tàn nhẫn.
Vương Phán Đệ thấy Lục Hướng Noãn vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng có chút hoảng hốt:
“Thanh niên trí thức Lục, em gái em không sao chứ?”
Lục Hướng Noãn thản nhiên nói: “Sau gáy cần khâu.”
“Cái gì, còn cần khâu ư?” Vương Phán Đệ trực tiếp trợn tròn mắt, ngay sau đó khóc lóc cầu xin Lục Hướng Noãn cứu em gái cô ấy.
Vương Tưởng Đệ ở bên cạnh cô ấy cũng thế, khóc thở hổn hển: “Chị cả, em không muốn… Chị hai… Chết…”
Lục Hướng Noãn bị hai cô bé này làm cho ầm ĩ đau cả đầu, dùng tay xoa huyệt thái dương, sau đó mới mở miệng nói:
“Nếu không muốn cô bé này chết, thì câm miệng.”
Lục Hướng Noãn vừa nói như vậy, hai chị em Vương Phán Đệ và Vương Tưởng Đệ sợ tới mức nhanh chóng câm miệng không khóc, trợn to đôi mắt nhìn về phía Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn thấy hai bọn họ nghe lời như vậy, lông mày vẫn luôn nhíu chặt mới thoáng thả lỏng ra.
Vương Tưởng Đệ vẫn không nhịn được hỏi: “Thanh niên trí thức Lục, chị em thật sự không chết sao?”
“Không chết, cách chết còn hơi sớm.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì lấy kéo trong ngăn kéo ra, cắt tóc chỗ bị thương của Vương Chiêu Đệ.
Nếu không lát nữa không có biện pháp tiến hành băng bó miệng vết thương.
Mà Vương Phán Đệ nhìn Lục Hướng Noãn thề son sắt như vậy, trái tim vẫn luôn thấp thỏm lo lắng hơi thả lỏng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận