Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 659: Hoắc gia bàn bạc

“Rất xin lỗi.” Hoắc Cảnh Xuyên biết mình ích kỷ, nhưng muốn anh từ bỏ Lục Hướng Noãn vậy thì tương đương với muốn mạng anh.
Ý của anh vốn không phải như vậy, anh vốn muốn tách ra với người trong nhà, không nghĩ tới cha anh vì anh làm đến bước này.
Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên cảm thấy nợ bọn họ rất nhiều.
“Cha là cha con, con là con trai cha, nói xin lỗi làm gì, sau này nhớ đối xử tốt với thanh niên trí thức Lục người ta là được. Lát nữa cha sẽ bảo mẹ con đưa tiền trợ cấp mấy năm nay của con cho con.”
“Không cần, đó là con cho cha mẹ.” Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi từ chối.
Hoắc Đại Khánh nói lời thấm thía:
“Không cần cái rắm, cha và mẹ con còn có thể làm việc, còn chưa tới lúc tiêu tiền. Đợi cha mẹ thật sự già rồi không thể cử động, đến lúc đó lại nói.
Còn có hai anh trai của con nữa mà, không thể để mình con chăm sóc được, sau này con sẽ phải kết hôn, có rất nhiều thứ cần phải tiêu.”
Từ khi anh còn nhỏ Hoắc Đại Khánh đã xem trọng anh, cho rằng sau này anh chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng, sự thật chứng minh ông ấy không nhìn nhầm.
Lão tam nhà ông ấy rất giỏi.
Hoắc Cảnh Xuyên không biết nên nói gì, trong lúc nhất thời ngay cả bầu không khí đều yên tĩnh lại.
Hai anh em Hoắc Kiến Thiết và Hoắc Kiến Quốc vừa nghe cha bọn họ gọi bọn họ, thì nhanh chóng xuống khỏi giường đất, mặc thêm áo khoác vào chạy ra ngoài.
“Cha, cha tìm con ạ.” Hoắc Kiến Quốc vừa thấy lão tam cũng ở đây, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhà bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không đã không gọi hai bọn họ cùng tới như thế.
“Cha.”
Hoắc Kiến Thiết hiền lành đứng đó, không nói gì nhìn Hoắc Đại Khánh.
“Hôm nay cha có chuyện quan trọng muốn nói với các con.” Hoắc Đại Khánh nhìn lướt qua hai đứa con trai trước mặt.
Lão đại thật thà phúc hậu, lão nhị thì có chút tâm tư nhỏ, nhưng con người vẫn thiện lương, nói tóm lại là khuyết điểm không che giấu được ưu điểm.
Lần này trong lòng Hoắc Kiến Quốc càng thêm khẩn trương: “Cha, cha có việc gì cứ nói thẳng đi ạ, cha làm như vậy khiến trong lòng con hoang mang rối loạn.”
Hoắc Đại Khánh liếc mắt nhìn Hoắc Kiến Quốc, sau đó mới mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta cắt đứt quan hệ…”
“Cha…” Hoắc Kiến Quốc nghe thấy tin tức này, đôi mắt trực tiếp trợn to.
Mà Hoắc Kiến Thiết cũng không tốt hơn chỗ nào, lập tức nghĩ là do bản thân mình:
“Cha, có phải con làm không đúng chuyện gì đó, chọc cha tức giận hay không.”
“Các con nghe cha nói hết có được không.” Hoắc Đại Khánh tức giận nói một tiếng, tính cách sốt ruột như vậy là học được từ ai thế.
“Cha, cha nói đi.” Hoắc Kiến Thiết vừa gạt lệ vừa nói, mà Hoắc Kiến Quốc cũng nhìn Hoắc Đại Khánh với vẻ chờ mong.
Anh ta không muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha anh ta, lúc này Hoắc Kiến Quốc cảm thấy bầu trời trên đầu mình đã sập xuống.
“Lão tam sắp kết hôn với thanh niên trí thức Lục…”
“Cha, đây là chuyện tốt mà, thanh niên trí thức Lục xinh đẹp còn biết khám bệnh…”
Hoắc Kiến Quốc nói, anh ta vẫn nghĩ mãi không ra lão tam kết hôn với thanh niên trí thức Lục, thì liên quan gì tới việc bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.
Chẳng lẽ là thanh niên trí thức Lục chướng mắt bọn họ?
Không có khả năng, Hoắc Kiến Quốc cảm thấy thanh niên trí thức Lục là người rất tốt, cho dù tính cách lạnh lùng giống hệt lão tam nhà anh ta.
“Con có thể nghe cha nói hết câu mới xen miệng hay không.” Lần lượt bị cắt ngang, cho dù là người có tính cách tốt như Hoắc Đại Khánh cũng có chút không chịu nổi.
Trải qua Hoắc Đại Khánh rống lên như vậy, hai anh em Hoắc gia không dám xen miệng vào nữa.
Lúc này Hoắc Đại Khánh mới an tâm nói chuyện:
“Thanh niên trí thức Lục là người tốt, chẳng qua thành phần của cô ấy có vẻ phức tạp, nếu lão tam kết hôn với thanh niên trí thức Lục, nhà chúng ta tất sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó cha không thể làm đại đội trưởng, còn ảnh hưởng tới các con.
Cho nên vì tốt cho các con, chúng ta nên đoạn tuyệt quan hệ, sớm ngày mai các con và lão tam xây thêm tường trong sân, nếu sau này không có chuyện gì thì đừng liên lạc.”
Khi Hoắc Đại Khánh nói hết lời, cả người có vẻ mệt mỏi còn già đi mấy tuổi, Vương Quế Anh ở bên cạnh cũng gạt lệ.
Dù sao đều là miếng thịt rơi từ người bà ấy xuống, đi đến bước này thực sự không phải chuyện bà ấy muốn, nhưng không thể không để lão tam cưới thanh niên trí thức Lục.
Hoắc Cảnh Xuyên đứng ra, nói với Hoắc Kiến Thiết và Hoắc Kiến Quốc: “Anh cả, anh hai, rất xin lỗi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận