Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 915: Chuyện này là tôi phải cảm ơn anh mới đúng

Thực ra Hoắc Cảnh Xuyên đã sớm tỉnh, xuất phát từ tính cảnh giác của quân nhân, ngay sau khi Lục Hướng Noãn tỉnh lại anh đã tỉnh.
Chẳng qua anh cố ý không mở mắt ra, chính là muốn nhìn xem cô sẽ làm thế nào.
Không có nụ hôn chào buổi sáng, nhưng trên mặt anh thì bị vỗ mấy cái.
Hoắc Cảnh Xuyên “tức giận” kéo cô qua đè dưới người, hôn mạnh lên cái miệng nhỏ vẫn còn đang lải nhải.
“… Chưa đánh răng…”
“Không sao.”

Lục Hướng Noãn mệt đến mức thở hổn hển dựa vào người Hoắc Cảnh Xuyên: “Anh không nói với em hôm nay anh xin nghỉ.”
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức nhận sai: “Vợ à, rất xin lỗi, là lỗi của anh.”
Lục Hướng Noãn đấm anh một quyền, sau đó thở hổn hển mặc quần áo rời giường, mà Hoắc Cảnh Xuyên theo sát phía sau.
Lục Hướng Noãn bận rộn đánh răng rửa mặt, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì đánh răng rửa mặt xong đến phòng bếp nấu cơm.
Cháo gạo kê, nấu trứng gà, lại xào ít rau xanh, là bữa sáng của hai người.
Khi ăn cơm, Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Vợ à, lát nữa ăn cơm xong, anh dẫn em đến thành phố đi dạo.”
“Đến thành phố dạo ư?”
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Ừm, thuận tiện dẫn em đi xem mấy căn nhà anh mua.”
Nhà từ lúc mua đến bây giờ anh chỉ đi qua một lần, thì không đến nữa.
Lục Hướng Noãn vốn định từ chối, nhưng anh nhắc tới nhà cô lập tức tràn ngập hứng thú, dù sao nhà Hoắc Cảnh Xuyên mua là tứ hợp viện gần Cố Cung, đặt ở kiếp trước cũng đáng giá mấy trăm triệu.
Vừa vặn nương theo cơ hội hiện giờ, khiến cô mở mang tầm mắt, còn nữa cô phải đi mua ít đồ cảm ơn Hồ Ái Hương.
Nhưng mà trước khi hai người đến thành phố, thì đến nhà Hồ Ái Hương trước, Lục Hướng Noãn xách theo thuốc an thần mà cô chuẩn bị.
Mà Lưu Quốc Diệu sợ Hồ Ái Hương mới bị rắn cắn xong xảy ra chuyện, cho nên hôm nay đặc biệt xin nghỉ ở nhà chăm sóc vợ.
Vừa thấy hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên tới, anh ta nhanh chóng lấy hai chiếc ghế ra.
Bởi vì Hồ Ái Hương mới ngủ không bao lâu, Lưu Quốc Diệu sợ đánh thức cô ấy.
“Sư trưởng, không cần, bọn tôi chỉ tới đây thăm chị dâu thôi. Đây là thuốc an thần tôi mới kê, nếu buổi tối chị dâu ngủ không yên, anh nấu cho chị ấy uống một gói là được.”
Nghĩ tới trạng thái trước khi ngủ tối qua của vợ, Lưu Quốc Diệu da mặt dày nhận lấy:
“Vậy tôi không khách sáo nữa, Hướng Noãn, cảm ơn cô.”
“Sư trưởng, chuyện này là tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”
Lưu Quốc Diệu nói: “Mọi chuyện đều đã qua, đừng nhắc lại chuyện này nữa, nói cảm ơn thì khách sáo quá rồi.”
Tối qua khi trở về vợ anh ta cũng đã nói, hai người lên núi hái thuốc là cho vợ anh ta dùng.
Vậy thì càng không trách được cô.
Muốn trách thì chỉ có thể trách con rắn độc kia.
Cũng may có Lục Hướng Noãn ở đó, nếu không vợ anh ta đã mất mạng, dù sao đó cũng là rắn độc.
Lục Hướng Noãn biết Hồ Ái Hương đang ngủ, cho nên không nhiều lời với Lưu Quốc Diệu, trò chuyện hai câu bọn họ đi trở về, lát nữa bọn họ còn phải đến thành phố.
Thành phố khá xa, cho nên phải ngồi xe đi, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên về nhà chuẩn bị xong, thì mang theo tiền đến cổng lớn đợi xe.
Xe là ngày hôm qua Hoắc Cảnh Xuyên đã liên hệ trước, là xe tiếp viện quân khu trong đội, cũng đến thành phố, bọn họ đi theo đi, đi theo về.
Nhưng không ngờ hai người mới đến, thì gặp Trình Hiểu Yến ở cổng lớn muốn đến huyện thành.
Trình Hiểu Yến cũng thấy Lục Hướng Noãn, nhanh chóng vẫy tay với cô: “Hôm qua xảy ra chuyện gì thế?”
Tối qua con trai út của cô ấy đau bụng, cho nên Trình Hiểu Yến không rảnh tay đi xem tình hình.
Đợi con trai út ngủ cô ấy dành thời gian đi qua, phát hiện cửa đã khóa bên trong, trong phòng còn có ánh đèn.
Cô ấy hiểu lầm không có vấn đề gì, cho nên cô ấy không quấy rầy bọn họ.
“Ngày hôm qua hái thuốc xong, khi đi từ trên núi xuống chị dâu Hồ vì cứu em, mà bị rắn cắn bị thương.”
Nói đến chuyện này, Lục Hướng Noãn đột nhiên nhớ tới sọt của mình còn ở trên núi chưa mang về, nhưng mà hiện giờ không có thời gian, chỉ có thể đợi buổi chiều trở về rồi nói.
Thảo dược bên trong là thành quả hai bọn họ vất vả cả chiều, không thể ném đi.
Còn có con rắn đã tắt thở kia nữa, có thể mang về làm canh rắn, bồi bổ cơ thể cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Vừa nghe tới chuyện này, trong lòng Trình Hiểu Yến luống cuống: “Bị rắn cắn ư, bây giờ thế nào? Không sao đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận