Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 739: Đừng khóc đừng khóc, sau này có anh mà

Cô ấy không tiếp nhận vận mệnh như vậy, nếu không lúc trước đã không lén đăng ký xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Đặc biệt là gặp được Lục Hướng Noãn xong, cô ấy càng thêm kiên định với ý nghĩ này của mình.
Cô ấy nhất định phải sống thật tốt cho cả nhà kia nhìn xem, vả mặt bọn họ thật mạnh, sau đó thề không tha thứ.
Vương Giải Phóng không nghĩ tới vậy mà Vương Hiểu Linh còn có nhân sinh như vậy, phản ứng bản năng của anh ta ngoại trừ đau lòng thì không còn gì khác, đôi mắt đỏ lên.
Ánh mắt Vương Giải Phóng sáng rực nhìn Vương Hiểu Linh, ngay cả tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
“Anh không thèm để ý quá khứ của em, trái lại anh càng đau lòng quá khứ của em. Đồng chí Vương Hiểu Linh, lúc trước là anh tới muộn, khiến em chịu nhiều đau khổ như vậy.
Bây giờ Vương Giải Phóng anh dùng tính mạng để thề, anh sẽ toàn tâm toàn ý, cả đời chỉ đối xử tốt với mình em, thương em, chăm sóc em, che chở em, mãi đến ngày anh chết đi.”
Sự thật chứng minh, sau này Vương Giải Phóng thực sự làm được, vừa làm là cả đời, ngay cả con trai con gái của hai bọn họ sau này đều xếp sau.
Ngay cả khi hai người già đi, cũng là Vương Hiểu Linh đi trước, mà Vương Giải Phóng cũng ôm cô ấy đi theo ngay sau đó.
“… Vương Giải Phóng…” Vương Hiểu Linh không nghĩ tới sẽ có người nói với cô ấy như vậy, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài, khóc đến không nói nên lời.
Vương Giải Phóng nhìn thấy Vương Hiểu Linh khóc trước mặt mình, đau lòng muốn chết, nhanh chóng dùng tay áo mình lau nước mắt trên mặt Vương Hiểu Linh.
“Đừng khóc đừng khóc, sau này có anh mà.”
“Em khóc trái tim anh tan nát… Đừng khóc…”

Tiếng khóc của Vương Hiểu Linh như gai nhọn đâm vào trái tim anh ta, Vương Giải Phóng đau tới mức gần như không thở nổi.
Nghĩ tới cảnh ngộ Vương Hiểu Linh gặp phải, Vương Giải Phóng ước gì có thể đến Bắc Kinh thu thập cả nhà kia, bọn họ đúng là không xứng làm cha mẹ.
Cha mẹ như vậy, sau này không cần thì hơn, cô ấy còn có mình mà.
Cuối cùng Vương Hiểu Linh khóc mệt, thì dừng lại, còn hai con mắt của cô ấy đã sưng to.
Vương Hiểu Linh vốn biết rõ dung mạo của mình trông như thế nào, biết lúc này mình chắc chắn càng xấu, cho nên che mặt không dám nhìn Vương Giải Phóng.
Dù sao người nào cũng không muốn để người trong lòng thấy được mặt xấu nhất của mình.
Mà Vương Giải Phóng nhìn động tác che mặt của Vương Hiểu Linh, liếc mắt một cái đoán được trong lòng cô ấy nghĩ gì, cho nên kéo tay cô ấy ra.
“Đừng nhìn.” Vương Hiểu Linh cúi đầu theo bản năng.
Nhưng không ngờ Vương Giải Phóng nâng mặt cô ấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn cô ấy, chân thành nói:
“Đẹp, không xấu.”
Vương Hiểu Linh nghe Vương Giải Phóng nói như vậy thì đôi mắt trợn tròn, trên mặt tràn ngập không dám tin.
Ngay khi Vương Hiểu Linh định nói gì đó, thì thấy một gương mặt to đang dán sát lại gần mình.
Đại não của Vương Hiểu Linh lập tức trống rỗng, toàn thân tê dại, đây là thể nghiệm cô ấy chưa từng có.
Đợi khi Vương Hiểu Linh kịp phản ứng, Vương Giải Phóng đã tách ra xa.
“Mọi chuyện đều có anh, em cứ an tâm đợi làm cô dâu của anh đi.”
“Được.”
Vương Hiểu Linh nói xong thì nở nụ cười, mà hình ảnh này vĩnh viễn dừng ở trong tim Vương Giải Phóng.
Hai người ngọt ngấy một lát, Vương Giải Phóng mới bảo Vương Hiểu Linh đi vào phòng nghỉ ngơi, mình thì xử lý con gà kia.
Mà Lục Hướng Noãn tránh ở phòng bếp nhường vị trí cho hai bọn họ, thấy cuối cùng bọn họ cũng ngọt ngấy xong, thì thở phào nhẹ nhõm hơi.
Cô nhanh chóng đặt dao phay xuống, chạy vội đến nhà vệ sinh.
Chủ yếu là uống quá nhiều nước, có chút không nhịn được.
Đợi Lục Hướng Noãn đi vệ sinh rửa tay xong, Vương Giải Phóng đã xử lý gà sạch sẽ chặt thành từng miếng.
“Chị dâu, con gà này chị định nấu món gì thế?”
“Súp gà hầm.” Lục Hướng Noãn cầm chậu thịt gà đến phòng bếp nấu cơm.
Hiện giờ trong lòng cô đã có ý nghĩ dùng dao đâm xuyên tim Vương Giải Phóng và Vương Hiểu Linh, nhưng mà trong lòng cũng thấy vui vẻ vì Vương Hiểu Linh tìm được chỗ quy túc.
Mà Vương Hiểu Linh rất có nhãn lực đi theo sau Lục Hướng Noãn, làm trợ thủ.
Nhưng Vương Giải Phóng không có chuyện làm lại tiến lên giúp đỡ Vương Hiểu Linh làm việc, dù sao phụ nữ ấy mà, thì phải cưng chiều.
Người đàn ông càng sủng, vợ sẽ càng xinh đẹp.
Nhưng mà Vương Hiểu Linh chê anh ta dây dưa, cộng thêm phòng bếp này nhỏ ba người chen lách hơi khó chịu, đuổi Vương Giải Phóng ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận