Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 100: Cháu muốn đến Đại Đông Bắc

“Vậy cháu nói với dì Cao, cháu muốn đi đâu.” Vừa nghe cô nói có nơi muốn đi, Cao Hồng Hà lập tức nhìn cô.
“Cháu muốn đến Đại Đông Bắc.”
“Cháu đến đó làm gì, dì nói thật với cháu, nơi đó lạnh đến mức run lên, nếu là mùa đông vậy thì cửa cũng không ra được, một cô nhóc như cháu đến lúc đó sẽ nếm mùi đau khổ. Cháu nghe lời dì nói đi, dì tìm nơi tốt cho cháu, ở tỉnh bên chúng ta.” Cao Hồng Hà vừa nhìn là biết còn ít tuổi, không hiểu chuyện gì nên nhanh chóng tốt bụng giải thích với cô.
“Dì, cháu muốn đến Đại Đông Bắc, đời này cháu muốn cách bọn họ thật xa, sau này không bao giờ trở về nữa.” Lục Hướng Noãn nói một lát thì khóc.
Đến Đại Đông Bắc rất tốt, đến lúc đó mùa đông ở trong phòng mấy tháng, không gì mạnh hơn chuyện này.
Ở trong phòng rảnh rỗi có thể ăn lẩu, thịt nướng, nghĩ thôi đã cảm thấy hạnh phúc.
“Vậy thì định đến Đại Đông Bắc đi.” Nghe cô nhóc này nói như vậy, Cao Hồng Hà cũng cảm thấy có lý.
Đến lúc đó cách gần, nhỡ đâu cuộc sống của cô bé này quá tốt, lại bị người nhà như quỷ hút máu dán lên, vậy càng không phải là nhảy vào hố lửa ư?
Tới bên Đại Đông Bắc, tuy chịu khổ một chút nhưng may mắn cách Bắc Kinh xa vạn dặm, cho dù bọn họ muốn đi, cũng sẽ tốn không ít sức lực.
Chỉ một lát đã định được điểm đến, đến đại đội Hồng Ky Giang Thị Đại Đông Bắc.
Bởi vì Lục Hướng Noãn vội vã muốn xuống nông thôn, vì thế Cao Hồng Hà bắt đầu làm việc dựa theo chương trình, bảo cô lấy sổ hộ khẩu ra.
“Còn cần sổ hộ khẩu ư?” Khi Lục Hướng Noãn tới, không mang theo thứ gì.
Chuyện này không có người lớn ở bên cạnh thì không được, nhìn cô bé không hiểu gì, Cao Hồng Hà nhanh chóng giải thích cho cô.
Hóa ra là khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, phải chuyển hộ khẩu xuống nông thôn, cũng chính là hộ khẩu thành phố biến thành hộ khẩu nông thôn.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều người không muốn xuống nông thôn như vậy, ở thành phố rất tốt, đâu cần nghĩ quẩn trong lòng xuống nông thôn.
Đương nhiên cũng có người tư tưởng giác ngộ cao tới đăng ký, nhưng mà người đặc biệt ít.
Lục Hướng Noãn vừa nghe, chuyện này rất hợp ý cô, vừa vặn có thể phủi sạch quan hệ với người nhà.
Nói với Cao Hồng Hà một tiếng, bảo bà ấy đợi mình, bây giờ cô sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Vừa rồi cô lục trong không gian một lát không tìm được sổ hộ khẩu, dù sao lúc trước cô cướp đoạt sạch sẽ trong nhà.
Sổ hộ khẩu kia không ở nhà, nhất định ở bên ngoài.
Khi Lục Hướng Noãn về nhà, không biết Lục Hồng Tinh lấy trứng gà ở đâu ra ăn, ăn say mê.
Lục Hồng Tinh cũng thấy được Lục Hướng Noãn, lập tức y như mèo thấy chuột, lập tức bưng bát trong tay về phòng mình, sợ không cẩn thận lại bị đánh.
Mà Vương Phượng Kiều tràn ngập căm giận nhìn cô, giận mà không dám nói gì, vừa định về phòng nằm thì thấy con nhóc chết tiệt này vươn tay chặn đường đi của bà ta.
“Sổ hộ khẩu đâu?”
“Mày cần thứ này làm gì?” Con nhóc chết tiệt này mỗi ngày không thể dừng tác quái à, vẻ mặt Vương Phượng Kiều đề phòng nhìn cô.
“Không phải là các người không vui khi thấy tôi sao, tôi đi đăng ký làm thanh niên trí thức xuống nông thôn.”
“Thật sao?” Vương Phượng Kiều nghe thấy tin tức này trợn to mắt nhìn cô với vẻ không dám tin.
“Tin hay không thì tùy, có đưa không, không đưa thì tôi không đi.”
“Đưa đưa đưa, mày ở nhà đợi, tao đi lấy cho mày.” Vương Phượng Kiều sợ cô đổi ý, vừa mới dứt lời thì nhanh chóng chạy đi không thấy bóng dáng.
Bồ Tát hiển linh, cuối cùng tai họa trong nhà cũng rời đi.
Nửa tiếng sau Vương Phượng Kiều mới thở hổn hển chạy tới, Lục Hướng Noãn đã đợi không kiên nhẫn đoạt lấy, đi ra ngoài.
Mà Vương Phượng Kiều sợ Lục Hướng Noãn lừa bà ta, vì thế lén đi theo sau cô, nhìn xem có phải cô thật sự đến văn phòng thanh niên trí thức hay không.
Còn chưa đi được mấy bước Lục Hướng Noãn đã phát hiện bà ta đi theo sau, quay đầu lại thì thấy Vương Phượng Kiều không kịp trốn tránh.
“Bà đúng là không thể hào phóng thoải mái như người bình thường, muốn biết tôi có lừa bà hay không, vậy đi theo đi.” Lục Hướng Noãn nói xong thì rời đi.
Mà Vương Phượng Kiều bị cô nói như vậy tuy gương mặt âm u, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật đi theo sau cô.
“Cô bé, cháu trở về nhanh như vậy à?”
“Dì Cao, sổ hộ khẩu đây ạ.” Lục Hướng Noãn đưa sổ hộ khẩu trong tay qua, còn không quên quay đầu lại nhìn Vương Phượng Kiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận