Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 298: Đến nhà Vương Chí Thành ăn cơm

Mà bên này Lục Hướng Noãn xách theo phần đồ ăn của mình tới nhà Vương Chí Thành, nhưng mà lại vừa vặn gặp Hoắc Cảnh Xuyên ở cửa.
Lục Hướng Noãn thấy anh, trực tiếp lựa chọn làm lơ.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đứng ở cửa đợi cô đã lâu thấy phản ứng này của Lục Hướng Noãn cũng nằm trong dự kiến, không có nhiều đau lòng anh đi theo sát phía sau cô tiến vào.
Khi Vương Chí Thành thấy rõ trong tay Lục Hướng Noãn xách thứ gì, thì không vui nói:
“Cháu nói xem cháu tới là được rồi, còn mang đồ làm gì, khách sáo với chú như vậy làm cái gì?”
Quách Cẩu Tử đứng bên cạnh cũng bị sặc, vừa rồi khi ông ấy tới đây cũng đã mang theo đồ ăn hôm nay của ông ấy tới.
Lục Hướng Noãn nói: “Lần này không giống, lần sau cháu sẽ không mang theo.”
Cô không muốn chiếm tiện nghi của người ta.
“Vậy thì không được, lát nữa ăn cơm xong, khi đi lại xách trở về.” Vương Chí Thành nói.
Một bữa cơm, ông ấy vẫn có thể quản được.
Lục Hướng Noãn không đáp lời.
“Cơm nấu xong rồi còn đứng trong sân nói gì thế, nhanh rửa tay vào ăn cơm, đợi đồ ăn nguội mất sẽ không ăn được đâu.” Lan Hoa vợ Vương Chí Thành cởi tạp dề trên người, dùng nó phủi trên người, sau đó nói chuyện với mấy người trong sân.
Vừa rồi khi nấu cơm, bà ấy nghe lão Vương nhà bà ấy nói thanh niên trí thức Lục mới tới biết khám bệnh, cho nên khi nhìn về phía Lục Hướng Noãn trong mắt tràn ngập vui vẻ.
Có thể không vui sao, từ lúc bà ấy gả tới đây đã nhiều năm như vậy, không thấy đại đội Hồng Kỳ có người biết khám bệnh, không tính lão Dương kia.
Như vậy sau này nhà ai trong đội sinh bệnh, đều không cần tới huyện thành.
Vừa rồi lão Vương nhà bà ấy đã nói, thanh niên trí thức Lục này ngay cả động kinh còn có thể chữa khỏi, có thể nghĩ tới y thuật của cô chắc chắn rất tốt.
Trong đội bọn họ có thanh niên trí thức Lục, thật sự là có phúc.
“Ăn cơm, ăn cơm, xem đầu óc của tôi này. Thanh niên trí thức Lục, cháu và Cảnh Xuyên đi rửa tay trước đi, lát nữa ăn cơm. Chú nói với cháu, tay nghề của thím cháu rất tốt, lát nữa cháu nhất định phải ăn nhiều một chút.” Vương Chí Thành vỗ đầu ngượng ngùng nói.
“Ông xem lão già này, vậy mà biết mèo khen mèo dài đuôi. Thanh niên trí thức Lục người ta là từ thành phố lớn tới, đã ăn được bao nhiêu thứ tốt rồi.” Lan Hoa giáo dục Vương Chí Thành xong, lại quay đầu nói với Lục Hướng Noãn: “Thanh niên trí thức Lục, lát nữa nếu đồ ăn thím làm không ngon, cháu đừng ghét bỏ nhé.”
“Thím, nghe thím nói kìa, đồ ăn thím làm nhất định sẽ ăn ngon.” Lục Hướng Noãn được điểm danh khen bà ấy.
“Nhìn thanh niên trí thức Lục người ta xem giỏi ăn nói như vậy, mau đi rửa tay, tôi đi xới cơm cho mọi người.” Lan Hoa được Lục Hướng Noãn khen vô cùng vui vẻ, miệng không khép lại được.
Mà Lục Hướng Noãn đợi bọn họ vào nhà xong thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đi rửa tay.
Mà bên Hoắc Cảnh Xuyên đã múc nước xong, khi thấy Lục Hướng Noãn đi tới thì bưng chậu đặt tới trước mặt cô:
“Sạch.”
Sau đó rời đi.
“Cảm ơn.” Lục Hướng Noãn không từ chối, nhưng mà cơ thể vô cùng thành thật cách xa anh hơn 1 mét.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đã sắp vào phòng nghe Lục Hướng Noãn nói tiếng cảm ơn, tâm trạng hơi tốt một chút lập tức lạnh đi.
Anh không muốn nhìn thấy cô xa lạ với mình như vậy nhất, hơn nữa anh muốn cũng không phải là cảm ơn.
Mà càng nhiều hơn.
Đợi Lục Hướng Noãn rửa tay xong đi vào nhà, phát hiện chỉ có một vị trí trống, đó chính là vị trí gần bên Hoắc Cảnh Xuyên mặt lạnh như băng.
Cho dù trong lòng cô không tình nguyện lắm, nhưng hiện giờ đang ở nhà người khác, cho nên căng da đầu ngồi xuống, nhưng mà không cho Hoắc Cảnh Xuyên vẻ mặt hòa nhã.
Nhưng mà hai người ngồi sát như vậy khiến người khác đều cảm thấy đây là đôi trai tài gái sắc, quả thực càng nhìn càng xứng, lúc này Quách Cẩu Tử không giữ miệng khen ngợi:
“Thanh niên trí thức Lục và tên nhóc Cảnh Xuyên ngồi cùng nhau như vậy, nhìn đúng là xứng đôi.”
Những lời này đã lấy lòng Hoắc Cảnh Xuyên, lúc này tâm trạng của anh chuyển biến tốt hơn một chút, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhưng mà không bị những người khác phát hiện ra.
Mà Lục Hướng Noãn nghe ông ấy hình dung như vậy, thì giống y như bị mãnh thú hồng thủy đuổi theo, nhanh chóng phủi sạch quan hệ của hai người:
“Đồng chí Hoắc là người có năng lực như vậy, cháu đâu xứng với tới. Hơn nữa cháu cũng có đối tượng, đợi sau này anh ấy từ Bắc Kinh tới đây thăm cháu, cháu dẫn anh ấy tới cho mọi người gặp, thuận tiện trấn cửa ải cho cháu, nhìn xem có được hay không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận